Hai ngày sau, tin tức Huỳnh Thắng thách đấu với các đệ tử Nội môn trong Top lan đi khắp nơi như nhanh như bệnh Dịch. Có ba người đáp ứng Thách đấu với hắn đó Thành Kiên hạng bảy, Bích Thúy Hạng tư và Đông Đàn hạng hai. Hắn chỉ có thể chọn được một người để tỷ võ.
Kết quả khác với tất cả những người đoán, bất kỳ ai cũng nghĩ hắn sẽ chọn Thành Kiên nhưng trong ngày hôm đó tiếng Gió đã bay khắp cả Tông môn rằng Sáng mai cuộc thách đấu giữa Huỳnh Thắng và Đông Đàn.
Hiện tại rất là nhiều đệ tử hiếu kỳ hỏi nhau và ngay cả các Trưởng Lão cũng thế “ Huỳnh Thắng là ai? Chưa nghe bao giờ”. Tên của hắn trong thời gian ngắn nổi lên như cồn. Đã có người rãnh hơi đi điều tra lý lịch...
Một nơi trang nghiêm, trong một thư phòng sang trọng “ Ngươi đã tìm hiểu lai lịch cái tên Huỳnh Thắng thế nào?” một ông lão tóc bạc phơ có khí chất đạo cốt tiên nhân hỏi.
“Thưa Lầm Tình thái thượng trưởng lão hạ nhân đã tra cứu xong, Hắn là đệ tử hạch tâm của Nam Việt Hải Tông đã được Thanh trưởng lão chiêu dụng về Tông môn mình được hơn bảy ngày rồi” Trung niên áo đen nói.
“ Thú vị thật, tiểu tử này dám bỏ năm trăm Linh Thạch trung phẩm để đánh cược, thủ bút không nhỏ ta rất chờ mong cuộc tỷ võ này a. Ngươi có thể lui” Lâm Tình nói.
Trời vừa tờ mờ sáng, đã có đệ tử đến sớm để có chỗ tốt. Họ đến xem không phải vì học hỏi mà chủ yếu là Tò mò!
Giờ thách đấu cũng đã đến, xung quanh võ đài đã chen chúc người. Bổng nhiên một tiếng ồ vang lên nhiệt huyết “ Đông sư huynh đến rồi thật là tiêu sái a”.
Một nữ đệ tử cuồng nhiệt la to “ Đông huynh vô địch, Đông huynh tất thắng”.
Đông Đàn hôm nay mặc bộ phục trắng tinh, tà áo tung theo gió, tóc hắn cũng lã lướt theo tạo ra hình tượng một cao thủ tịch mịch...
Nhìn hình tượng này khiến nhiều đệ tử nữ càng cuồng nhiệt hào hứng. Có nữ tử quá phấn khích mà ngất xiểu!
Vài phút trôi qua, từ đằng xa trên không trung một người “Bay lượn” xà xuống rất nhanh gần võ đài như người cõi tiên đang bay xuống ngao du trần gian.
Bất thình lình “ A a a tránh ra, nhanh ... Ặc...” Huỳnh Thắng la lớn nhưng không kịp nữa rồi.
Hắn không khống chế được Linh Lực do bị Thoát Lực nên rơi theo quán tính đè lên người Đông Đàn. Thật sự quá nhanh, quá bất ngờ nên Hắn cũng chị giơ tay che mặt theo phản xạ tự nhiên mà thôi.
Tất cả mọi người đều im lặng và trừng mắt muốn rớt ra ngoài. Hình ảnh mọi người thấy là cả hai đang ôm nhau, môi kề môi Huỳnh Thắng nằm trên người Đông Đàn!!!
Vài giây sau như chợt ý thức được gì đó sai sai Đông Đàn dùng hết sức bú sữa mẹ đẩy hắn văng ra một bên. Miệng phun nước miếng “ phèo phèo” tay thì chùi liên tục như ăn phải thứ gì dơ bẩn.
Huỳnh Thắng thì tư từ đứng dậy phủi áo quần nói “ Sư huynh đã lâu không gặp, hạnh ngộ”.
Đang chùi miệng, Đông Đàn nghe lời này mà muốn hộc máu mồm tức điên nói lắp bắp “ Ngươi... Cái đồ biến thái.. a biến thái”.
“ Thanh đại trưởng lão, hắn là kẻ biến thái?” Một Đại trưởng lão đứng kế bên hỏi.
Thanh Nguyệt cũng không biết nói sao đành nói cho qua chuyện “ Ta cũng không biết”.
Khả Vy cũng bị sốc nặng khi nhìn cảnh này. Ấn tượng của nàng đối với hắn là một người chuẩn mực, không thích thể hiện...
Đây không phải lần đầu Huỳnh Thắng rơi vào tình trạng khó xử này. Bản thân hắn nghĩ rằng hội chứng Thoát Lực đã biến mất hoàn toàn, ai ngờ lâu lâu lại tái phát. Thật là mất mặt.
“ Hôm nay, ta sẽ dạy ngươi thế nào là đau đớn, dám hạ nhục ta trước mặt nhiều người ” Đông Đàn tức giận nói.
Hắn rút Kiếm ra khỏi vỏ và Linh Lực được vận dụng đến cực hạn nhanh chóng, miệng đọc pháp quyết...
Huỳnh Thắng cũng vận khí nhưng... không có phản ứng! Nguy, nguy rồi tại sao Thoát Lực hôm nay lại kéo dài như vậy ? Hắn thầm suy nghĩ kêu than.
Nhìn cảnh này mọi người cũng đều kinh ngạc vì Đông Đàn đã chuẩn bị tung tuyệt kỹ của mình. Còn hắn thì không thấy phản ứng gì... Hay là hắn sợ hoặc là đã có kế hoạch riêng.
“ Tiểu tử kia đang làm sao thế? Nếu còn như thế thì trúng tuyệt kỹ của Đông Đàn là chết một trăm phần trăm. Hắn không thèm vận dụng Linh Lực luôn ” Lâm Tình tự hỏi.
Khả Vy nhìn cảnh này mà lòng nàng như bi treo đứng sững sờ. Theo phán đoán của nàng trước khi diễn ra trận đấu thì Đông Đàn không có cửa để chiến thắng. Nhưng bây giờ thì... Tên này thật không đáng tin!
Đông Đàn đọc xong pháp quyết cũng không chú ý hiện tượng lạ từ Huỳnh Thắng liền đứa chỉ về phía trước...
“Khoan đã” Huỳnh Thắng liền hét lên.
Đông Đàn khựng lại một chút nhìn hắn mắt đỏ lên đầy câm phẫn nói “ Đừng hoạt ngôn, hôm nay ta sẽ cho ngươi một bài học nhớ suốt đời này”.
Nói xong Đông Đàn chuẩn bị tiếp túc xuất chiêu thì nghe Hắn hỏi “ Sư huynh trong người đang có một mầm tai họa cực kỳ nguy hiểm mà không biết sao? Nếu ta nói không đúng thì ta không phản kháng để Sư huynh muốn làm gì thì làm”.
Lời nói này khiến cho Đông Đàn khựng lại và nói “ Ta có một tai họa cực kỳ nguy hiểm? Ngươi nói thử ta nghe”.
Huỳnh Thắng thở phào nhẹ nhõm nói “ Khoảng sáu tháng Sư huynh có cảm giác đau tức ngực và đau rát phần hạ bộ mỗi lần gần nữ nhân? Triệu chứng ấy thời gian gần đây xuất hiện càng nhiều và mỗi lần xuất hiện kéo dài hơn một chút. ?”
“ Sao ngươi biết ta bị như thế?” Đông Đàn sửng sờ hỏi. Vì điều này chỉ có hắn và bạn gái hắn biết ngay cả sư phụ của hắn còn không biết điều này.
Huỳnh Thắng không trả lời câu hỏi mà tiếp tục nói “ Nếu Sư huynh không điều trị được thì sáu tháng sau sẽ nguy hiểm hơn. Dù không chết nhưng cũng tàn phế”.
Tất cả mọi người...!!!
Một trưởng lão không kiên nhẫn nói lớn “ Bọn nó đang tâm sự trên võ đài sao? Sao không lo tranh võ mà tâm sự. Điên thật là điên hết rồi”.
Mọi người xung quanh cũng bất bình vì họ đến xem tỷ võ chứ không xem “ tâm sự”.
Nhưng mặc kệ dưới võ đài có phản ứng gì thì hai người cũng không quan tâm, họ xem như đang ngồi nói chuyện trong một quán rượu mà chỉ có hai người.
“ Cách thì có chỉ cần Sư huynh thu thập đúng mười cộng lông bất kỳ của mười người con gái trong trắng, rồi gặp đệ thì sẽ hết thôi.” Huỳnh Thắng nói.
“ Làm sao ta biết ai còn Trinh chứ? Nếu lỡ lấy nhầm thì chết. Sư đệ có cách nào không” Đông Đàn Sốt ruột hỏi.
Huỳnh Thắng mỉm cười nói “ Sư huynh cứ tìm nhiều vào Đệ có bí quyết để phân biệt. Hiện tại Sư huynh nhanh chóng thu thập đi. Khi nào có thì đến tìm Đệ”.
Đông Đàn sung sướng cáo từ rời khỏi võ đài. Trong sự ngạc nhiên và phẩn nộ của các Trưởng Lão và đệ tử.