Vô Địch Thần May

Chương 65 : NHẬN NHIỆM VỤ




Khi quay về đến gần phòng nàng liền nói “ Muội ở đây hơn mười ngày mà chưa nhận nhiệm vụ, nếu Huynh có ý đi làm nhiệm vụ thì cho Muội đi cùng với, được không?”

“ Cái này tốt thôi, huynh cũng đang rãnh để ngày mai làm nhiệm vụ, lúc ấy Huynh sẽ gọi” Hắn đáp.

Nàng vui vẻ cám ơn hắn rồi cáo từ về phòng.

Nhìn bóng dáng của Hạ Vi về phòng hắn mới chú ý một điều là nàng mặc đồ màu hồng trông thật trẻ trung, có lẽ vậy mà hắn bị các nam đệ tử khác ganh tị.

Thế giới này không có ngày nào mà ngồi chơi! Lúc nào cũng ngồi tu luyện riết đít cũng chai và cứng hơn cẩ cái đầu !!.

Một buổi sáng lại đến, các đệ tử ở đây thường đi ra ngoài làm nhiệm vụ để kiếm thưởng từ đó có tài nguyên để tu luyện, ngoài ra họ còn tranh đấu để xếp hạng cao hơn để có Lương nhiều hơn. Nhìn yên bình như thế nhưng bên trong tranh đấu rất gây gắc. Phương châm trong Tông môn có làm thì mới có ăn!

Huỳnh Thắng ra khỏi phòng thì đã trông thấy Hạ Vi đứng đợi từ bao giờ. Hai người chào hỏi nhau rồi cùng đi đăng ký làm nhiệm vụ. Tại nơi đây rất nhiều đệ tử tập trung. Cả hai nhìn trên tấm bảng có ghi chép vô số nhiệm vụ và được phân bố rất rõ ràng. Được chia làm hai nhiệm vụ là có thời gian và không thời gian. Nghĩa là có nhiệm vụ quan trọng nên đòi hỏi có thời gian cụ thể để trả nhiệm vụ. Trong hai nhiệm vụ trên còn được chia ra theo nhóm để phân biệt nhiệm vụ khó và dễ.

Hạ Vi đang lăn tăn chọn nhiệm vụ thích hợp thì Huỳnh Thắng nói có “ Ta chọn nhiệm vụ diệt Sơn tặc núi Gạc Ma, nàng có định tham gia không? Điều kiện là từ hai người trở lên thì mới cho nhận nhiệm vụ”.

Nàng nghe hắn hỏi liền gật đầu đồng ý vì bản thân nàng cũng không biết chọn nhiệm vụ gì.

Hai người đi xếp hàng và cùng đăng ký nhiệm vụ. Trưởng lão quản lý liền nói rõ thêm nhiệm vụ để hai người hiểu “ Nhiệm vụ diệt Sơn tặc núi Gạc Ma cấp độ ba, tiêu diệt tên thủ lĩnh và bọn tay sai là xong nhiệm vụ.”

Nghe Cấp độ ba mà Hạ Vi lòng sợ hãi. Nhiệm vụ chia ra bảy cấp độ, cấp độ càng cao thì càng khó tuy nhiên phần thưởng sẽ lớn hơn, nàng bình tĩnh liền hỏi “ Trên bảng có ghi nhiệm vụ này cấp hai tại sao giờ cấp ba?”

“ Nhiệm vụ đã có người nhận hai lần và cả hai đều thất bại. Trong hai lần nhận đó có tổng sáu đệ tử thì chết hai người, trọng thương ba người, mất tích một người nên được thăng cấp thành cấp ba” Trưởng Lão đáp.

Nàng nghe xong nhìn sang Huỳnh Thắng để xem ý kiến, nàng chỉ thấy Hắn không suy nghĩ mà gật đầu đồng ý.

“ Nhận nhiệm vụ thành công đây là chi tiết được cung cấp từ do thám. Nhiệm vụ không giới hạn thời gian” nói xong Trưởng Lão quăng viên ngọc giãn cho Hắn và tiếp tục làm việc.

Chưa đầy một hô hấp hắn đã đọc xong và đưa cho Hạ Vi xem. Cầm trong tay viên ngọc Giãn mồ hôi nàng chảy ra vì lo lắng

Sơn tặc có tất cả mười lăm tên bao gồm cả thủ lĩnh, tu vi đạt Kết Đan trung kỳ và hai tên phó thủ lĩnh tu vi đạt Kết Đan sơ kỳ còn lại là Trúc Cơ và dưới Trúc Cơ. Núi Gạc Ma cách Tông môn hai ngày chim bay. Trong Tông môn có nuôi vài đầu phi hành thú để cho việc đi lại. Tông môn tam tinh thật sự quá giàu...

Cách Gạc Ma gần mười dặm cả hai được thả gần đó rồi phi hành thú quay về.

Nhìn xung quanh toàn cây với các dãy núi xung quanh không một nhà người dân ở vì nơi đây gần bọn Sơn tặc, bọn chúng gây ra nhiều tội ác khiến người dân phải nhờ đến Tông môn diệt trừ. Chúng sẵn sàng giết người và con mồi chủ yếu của bọn chúng là các thương buôn vừa và nhỏ đi qua.

Hai người thận trọng đi từ từ đến hang ổ của nó, đang đi Huỳnh Thắng liền truyền âm “ Ở trước có người nàng đi theo ta”.

Hạ Vi rất ngạc nhiên vì nàng có nghe và thấy gì đâu nhưng cũng ngoan ngoãn theo sau và đầy cảnh giác. Đi với hắn nàng rất yên tâm. Đi được một lúc nàng mới nghe được tiếng khóc van xin của một cô nương nào đó. Nàng định truyền âm hỏi ý kiến nên làm gì thì thấy Hắn phi thân đi nhẹ nhàng như một cơn gió về một hướng gần nơi phát ra tiếng nói.

Hắn phi thân lên một cây cổ thụ xum xuê lá thì nghe một tiếng “ bịch” có một người từ trên cây rơi xuống đoạn tuyệt hô hấp.

Nàng kinh hãi đến gần thì biết đây là tên Sơn tặc. Nàng liền theo phản xạ nhìn lên thì chỉ cảm nhận được một luồng gió nhẹ ập vào mặt, Hắn đi phi thân biến mất từ lâu.

Nhìn từ trên cao Huỳnh Thắng thấy cảnh một cô nương áo quần bị xé rách làm lộ ra làn da trắng ngần và những chỗ nhạy cảm của cô nương dễ thương mặt trái xoan dường như bị lộ hoàn toàn. Bên cạnh có hai xác người và một thanh niên áo xanh bị trọng thương nằm thở thoi thóp.

Tên Sơn tặc mặt sẹo xấu xí nhìn nàng với ánh mắt đầy dục vọng nói “ Nàng càng van xin, càng chống cự thì làm cho ta càng thêm hứng thú. Nàng không nên nghĩ ẩu nếu không tên bạn trai này ta sẽ giết ngay lập tức”.

“ Ta xin ngươi hãy tha thứ cho Công tử, nếu ngươi tha thứ thì ngươi cần gì cũng được vì Công tử rất giàu có” Cô gái khóc van xin.

“ Ta muốn nàng phục vụ ta thật nhiệt tình, nếu nàng làm cho ta sung sướng thì có thể tha cho nó một đường sống” Nói xong tên Sơn tặc mặt sẹo tự cởi nút áo mình ra và ngồi xuống.

Cô gái khóc thảm van xin lớn hơn nói “ Xin đừng đụng đến tôi, ta có tiền và châu báu ngươi cứ việc lấy nếu không đủ ta sẽ nhờ người đưa thêm”.

“ Đủ rồi, cái ta cần là muốn được sung sướng ngay bây giờ đừng làm ta tuột cảm hứng nếu không...” Tên Sơn tặc nói đến đây thì dừng hẳn.

Một luồng gió mát nhanh chóng bay xuyên qua cổ hắn từ lúc nào mà hắn không hề hay biết. Đến khi cái cổ gần đứt lìa thì mới cảm thấy kỳ lạ... Hắn nằm xấp xuống mặt đất và chết.

Tên Sơn tặc vừa chết thì Hạ Vi cũng đã đến gần liền nghe hắn nói “ Muội hãy giúp cô nương này thay trang phục”.

Cô nương mặt trái xoan nhìn thấy cảnh trước mắt mà cứ nghĩ mình mơ vì trục giác nói cho nàng biết là nàng được cứu rồi.

Trong lúc Hạ Vi giúp Cô nương mặt trái xoan thay y phục thì Huỳnh Thắng phóng Châm về nam thanh niên áo xanh giúp ngăn máu chảy và hắn rót Linh Lực để cứu các vết thương nghiêm trọng...

Cô nương mặt trái xoan sau khi thay Y phục liền quỳ xuống nói “ Cảm ơn hai ân nhân cứu mạng, Ta tên Thanh Nhi cùng mọi người đi qua đây thì gặp cướp, xin hai ân nhân cứu Công Tử Thăng Bình. Thanh Nhi vô cùng cảm tạ”.

Hạ Vi đỡ nàng đứng lên và quay sang Huỳnh Thắng định nói cái gì thì thấy Nam thanh niên thương thế đã bớt hẳn và có thể từ từ đứng dậy.

“ Hai ngươi không cần khách sáo hãy nhanh chóng theo hướng này mà rời khỏi đây, bọn ta còn có việc phải làm cáo từ” Hắn nói xong thì phi thân về trước. Hạ Vi thâý vậy cũng phi thân theo để cả hai nhìn mà không chớp mắt một hồi lâu như sực nhớ chuyện gì liền vội vàng thu xếp và rời đi.

Trên đường đi Hạ Vi muốn nói gì nhưng lại thôi.

“ Gần đến hang ổ bọn chúng, ta sẽ làm người hầu của Muội sẽ không giúp gì cho Muội. Nhưng ta sẽ theo sau Muội chúng ta phải tạo khổ nhục kế, khi vào trong thì sẽ giết chúng không kịp trở tay” Huỳnh Thắng nói.

Hạ Vi gật đầu đồng ý. Cả hai vẫn tiến lên sào huyệt của Sơn tặc. Huỳnh Thắng lúc nào cũng theo sau nàng giả vờ cảnh giác. Khi trao đổi hắn lúc nào cũng cung kính hắn biết có hai người đang mai phục theo dõi từ xa...

Hạ Vi đi đến sào huyệt bọn Sơn tặc, nơi đây đã được bọn chúng xây dựng lại nhìn giống toà nhà hơn là hang động.

Hai người vừa đến gần thì cánh cửa mở ra xuất hiện ba tên Sơn tặc. Hạ Vi liền mở lời trước “ Đám Sơn tặc các ngươi làm nhiều việc ác, hôm nay ta tuân theo nhiệm vụ tiêu diệt các ngươi”.

Tên Sơn tặc cao to nhất liền cười “ Đã rất nhiều người đến đây nói như Cô nương, nhưng không có đứa nào sống mà trở ra, hôm nay chúng ta lại có thêm Mỹ nhân hầu hạ rồi đúng là số hưởng. Ha ha ha”.

Huỳnh Thắng liền quát to “ Câm mồm, các ngươi dám khi dễ Tiểu thư nhà ta thì ta liều mạng với các ngươi”.

Hạ Vi định ngăn cản nhưng không kịp, hắn đã lao lên tấn công ba người. Bọn Sơn tặc thấy vậy liền rút vũ khí ra nghênh tiếp. Hai bên đánh nhau rất ác liệt, nhưng được một lúc thì hắn tỏ ra xuống sức chẳng may bị một kiếm chém sướt qua vai, máu chảy đầm đìa. Nhìn cảnh này Hạ Vi hết hồn liên xông vô hỗ trợ. Nàng ra tay rất nhanh và chuẩn, chưa đầy năm hô hấp cả ba tên đều bị hạ.

Nàng vội vàng đến kiểm tra thương thế của hắn, lúc ấy cánh cửa lớn mở ra sáu tên mặt hung dữ tay cầm vũ khí đi ra. Một tên trung niên áo thú đầu trọc nói “ Thật ăn gan Gấu dám đến đây giết người, tụi bây lên bắt nữ tử này để nó phục vụ anh em còn thằng kia thì giết”.

“ Tuân lệnh tam ca” cả năm nhìn Huỳnh Thắng như kẻ đã chết còn nhìn Hạ Vi thì đầy dục vọng. Bọn chúng cùng lao lên. Năm tên Sơn tặc này tu vi không cao nên không thể làm khó dễ Hạ Vi nên nàng nhanh chóng hạ hết bọn Sơn tặc lâu la.

Tên trung niên áo đen đầu trọc gầm lên tức giận “ Ngươi đã hạ tám đàn em của ta vậy thì chôn cùng với bọn chúng”.

Nếu tên cướp này mà biết thật tế có mười tên bị hạ thì chắc còn điên hơn!

Nói xong hắn lao nhanh về Hạ Vi miệng đọc pháp quyết thanh Trường Thương trở nên sáng chói và đâm tới nhanh như chớp.

Hạ Vi khuôn mặt nghiêm nghị đón chiêu, tu vi cả hai chênh lệch nhau không lớn. Nàng tu vi đạt Kết Đan trung kỳ. Còn tên cướp cũng chỉ Kết Đan sơ kỳ đỉnh phong tuy nhiên kinh nghiệm chiến đấu của tên này hơn hẳn nên Hạ Vi rơi và hạ phong. Nếu để kéo dài thì quá bất lợi.

Huỳnh Thắng giả bộ ngồi xuống trị thương đồng thời truyền âm chỉ điểm Hạ Vi “ Thương của hắn vừa thu hồi, tránh bên trái, tiến lên một bước đâm thẳng...”

Nàng ngạc nhiên khi nghe hắn chỉ điểm những vẫn cố gắng tập trung nghe hắn chỉ điểm và làm theo không để một chút sai lầm.

Những lời chỉ điểm của hắn đều nhắm vào điểm yếu của tên cướp nên sau vài chiêu hắn bị dồn vào thế bất lợi. “ Qua phải một bước, tiến một và đâm thẳng yết hầu” Huỳnh Thắng truyền âm.

“ Phập” một tiếng kiếm đâm vào cổ nghe thật êm. Tên cướp chỉ trừng mắt hai tay chụp lấy lưỡi kiếm... Sinh mệnh nhanh chóng trôi qua.

Hạ Vi vội vàng rút kiếm và nuốt một viên đan dược, đến gần Huỳnh Thắng truyền âm “ Tên cướp áo đen đầu trọc này không phải thủ lĩnh mà sức chiến đấu thật kinh khủng, như vậy tình báo sai chính vì thế mà các đệ tử trong Tông không thể tiêu diệt được mà còn bị thương vong”.

“ Cẩn thận bọn chúng xắp kéo cả ổ ra rồi đó” hắn truyền âm vẫn ngồi trị thương.

Vừa dứt lời có ba tên cướp lại đi ra. Mọi việc đều trong dự kiến của Huỳnh Thắng, hắn muốn lấy Hạ Vi làm mồi nhử để bọn chúng xem thường và mất cảnh giác sẽ vô cùng có lợi cho hai người.

Ba tên cướp nhìn xung quanh đồng bọn bị tiêu diệt nhưng không tỏ thái độ thương cảm mà còn vui ra mặt. Tên cướp có khuôn mặt xám đen nhìn xung quanh nói “ Cái Nhị ơi là Cái Nhị ngươi từng nhiều lần sinh tử không chết mà hôm nay lại chết bởi một tiểu nữ. Thân làm thủ lĩnh Nhất Bình ta sẽ cho ngươi một công đạo. Tại Mân báo cáo tình hình đi”.

Vừa dứt lời một hư anh từ trong lùm cây um tùm lao ra một tên cướp cao gầy. Hắn đến gần Nhất Bình và nói “ Thưa thủ lĩnh bọn chúng chỉ hai người, tại hạ đã thử liên lạc với hai anh em A Ngũ nhưng không được, qua thám thính thì hai người đó đã bị giết chết bởi hai người này”.

“ Ngươi nói sao, hai anhem A Ngũ bị giết? Không tin được vì bọn chúng dp thám và giấu mình cực kỳ giỏi, ngay cả ngươi cũng không bằng làm sao bị giết bởi hai tên này?”

Tại Mân nghe Nhất Bình nói mà trong lòng ganh tị nói “ Có lẽ bọn chúng mê gái nên chủ quan”.

Nhất Bình gật đầu nói “ có thể vậy, nhìn Tiểu nữ này ngay cả ta cũng không nghĩ nàng lại là cao thủ. Nếu nàng quy thuận ta thì mọi việc xem như chưa có gì. Nếu không thì đừng trách ta độc ác. Ta vốn có tấm lòng thương mến nữ nhân, ây da đây là điểm yếu của ta.”

Hạ Vi rùng mình vì bốn tên cướp nhìn nàng như một món ăn ngon. Nàng cảm thấy sợ mặc dù đã cố trấn tĩnh.

“ Tiểu thư, ta thấy nàng nên chấp thuận quy thuận hắn, có như thế chúng ta mới có hi vọng sống sót” Huỳnh Thắng nói.

“ Đúng, đúng tên tiểu tử này nói đúng nàng theo ta thì tương lai sáng lạng. Lúc ấy nàng trở thành phu nhân của ta, còn tên tiểu tử này sẽ ta sẽ phong chức mặc dù tu vi yếu kém” Nhất Bình cười ha ha nói.

“ Ngươi, ngươi...” Hạ Vi nhìn hắn tức muốn đá hắn một cái mặc dù nàng biết hắn đang đánh lạc hướng bốn tên cướp.

Nàng đang tức giận thì người cứng đơ không nhúc nhích được chỉ có mắt là còn hoạt động. Hắn đã điểm các huyệt đạo của nàng.

“ Tiểu thư xin lỗi, Nhất Bình đại ca là đại cao thủ chúng ta không thể thắng, chi bằng quy thuận Đại ca lại là sáng suốt” Huỳnh Thắng nghiêm túc nói.

Nhìn cảnh này mà bốn tên cướp rất ngạc nhiên.

“ Tên tiểu tử này biết thời thế có tố chức làm cướp được “ Tại Mẫn nói.

Ba tên cướp còn lại nhìn Hạ Vi mà thèm nhỏ dãi cười lớn.

Huỳnh Thắng liền một mình đi đến gần chỗ bốn tên cướp hành lễ hỏi “ Bốn vị đại ca có muốn chết để xuống âm phủ thoả thích ngắm gái xinh không?”

Bốn tên cướp ngạc nhiên cao độ khi nghe hắn hỏi. Tại Mẫn liền rút vũ khí và định nói thì thấy thân thể mình đang đứng ở dưới đất, trên cổ máu bắn ra đỏ cả vungf nhưng hắn chưa hết đổi sợ hãi vì kế bên hắn điwngs cũng có ba thân thể không đầu...

Quá nhanh, nhanh đến nổi Hạ Vi không thể nhìn kịp, trong trí nhớ nàng tại đại hội võ mới vừa qua thì hắn không mạnh đến như thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.