Chỉ cách Lục Xa Tông vài dặm mọi người đã xuống phi thú.
Mọi người chờ đêm khuya nay sẽ hành động. Huỳnh Thắng nói “ Theo thu thập thông tin nơi giam mọi người nằm bên hông chánh điện. Nơi đó thì ta biết chỗ, nhờ hai vị gây sự chú ý của bọn canh gác việc còn lại giao ta”.
Khi tiếng côn trùng càng ngày càng nhiều điều đó trời đã khuya. Cả ba nhìn nhau rồi cùng nhau lao vun vút trong đêm.
Lục Xa Tông mặc dù Lục tinh nhưng nhìn Tông môn vô cùng to lớn không kém Nam Việt Hải Tông là bao nhiêu. Khoái Kiếm sẽ gây chú ý cổng chính còn Ly Lan thì cổng bên phải nơi gần chánh điện.
Khoái Kiếm phi thân vào từ cổng chính vào, một lúc sau nghe tiếng binh khí va chạm và tiếng chuông ngân vang báo động... Lúc này Ly Lan mới phi thân vào bên phải và lao vút đến gần khu chánh điện và gây náo loạn...
Huỳnh Thắng chờ có vậy liền phi thân vào trong. Qua hấp thu được một phần trí nhớ của Ninh Khôn nên địa lí bên trong hắn nắm rất rõ. Chỉ một lúc sau hắn đã đứng gần nhà giam. Nơi đây đệ tử canh gác rất ít vì tất cả mọi người đã đi truy đuổi thích khách.
Hai đệ tử canh gác vẫn đứng bất động, hắn phi thân lao vút vô trong nhà giam mà không hề bị cản trở vì hai tên đệ tử đã bị điểm huyệt từ lúc nào.
Bên trong nhà giam khá rộng có rất nhiều phòng giam nhỏ. Hắn không khó khi tìm được Nhân Kiệt và ba người khác cùng một phòng. Trong ba người có hai người hắn nhận biết đó là Cao Cầu và Lục Giác.
“ Có phải Vỹ Lạc không?” một giọng nói quen thuộc và yếu ớt thì thào hỏi đó là Nhân Kiệt.
Cao Cầu liền nhìn kỹ người đứng trước phòng giam và nói “ Không phải Vỹ Lạc, chỉ hơi giống thôi”.
“ Ta cảm nhận được khí tức quen thuộc là nó rồi” Nhân Kiệt yếu ớt cố gắng mở mắt để nhìn nhưng không thể.
Huỳnh Thắng rút kiếm ra vận dụng Linh Lực chém làm đôi ổ khóa và đẩy cửa vào ôm đỡ Nhân Kiệt lên nói “ Lão tổ là con đây”.
Nhân Kiệt người run lên bần bật vì quá kích động hắn chỉ thở dốc không nói nổi thành tiếng. Cao Cầu, Lục Giác và lão già tóc bạc vây quanh Huỳnh Thắng nhìn nhau vô cùng ngạc nhiên vì Vỹ Lạc hơn hai tháng xa gia tộc đã như thay đổi thành một người lạ.
Lục Giác dụi mắt vài lần nói “ Đệ đây sao? Nếu không nghe giọng đệ ta nghĩ là người khác”.
Khi đến đây Huỳnh Thắng chỉ cải trang giống một phần Vỹ Lạc mà thôi, nên mọi người không nhận ra cũng đúng.
Hân nhanh chóng phóng châm vào xá huyệt đạo Nhân Kiệt và truyền Linh Lực vào từng huyệt, Linh Lực hắn tinh thuần vô cùng sau khi chui vào các huyệt đạo liền len lõi vào các mạnh máu, thấm vào từng tế bào li ti... Nhân Kiệt cảm giác như có một luồng nước ấm chay xuôi khắp cơ thể, nó chảy đển đâu thì thương thế nhanh chóng phục hồi.
“ Chúng ta mau rời khỏi nơi đây rồi nói tiếp” Huỳnh Thắng phóng châm lao về ba người để giải các huyệt đạo bị phong bế rồi ẳm Nhân Kiệt lao vút ra khỏi nhà giam, lao như tên bắn trong màn đêm.
Sau khi tìm được một nơi an toàn, hắn kêu mọi người núp chờ hắn.
Huỳnh Thắng quay lại Lục Xa Tông nhìn xuống từ trên toà nhà cao nhất. Bên trong đang bị náo động đa số đệ tử và mười hai người cấp Trưởng Lão đã tập trung bao vây Khoái Kiếm và Ly Lan. Một vị Trưởng Lão già nhất, nhiều nếp nhăn chân chim liền phi thân đến ngừng trước mặt Khoái Kiếm, Ly Lan nói “ Hai vị tại sao đêm khuya lại vô Lục Xa Tông náo loạn, chúng ta không thù không oán mà”.
Trưởng lão già vừa nói vừa đảo mắt nhìn xung quanh hiện trường, rất nhiều đệ tử bị thương mà mắt hắn đỏ lên vì căm giận. Nhưng tức giận thì tức giận hắn không dám cho người lao vào vay bắt hai người là vì tu vi hai người này khá cao ngang bằng hoặc hơn hắn khá nhiều. Nếu cho bao vay bắt sẽ tổn thất rất lớn.
Khoái Kiếm nhìn Ly Lan, thì thấy nàng đang nhìn ở hướng xa, hắn quay người chú ý hướng đó và nhìn thật kỹ thấy một bóng người quen thuộc đang đứng trên toà nhà cao nhìn xuống đó là Huỳnh Thắng.
Mọi người cũng quay đầu nhìn theo thì phát hiện có một người từ trên toà nhà cao. Trưởng lão già nhìn Huỳnh Thắng một lúc đánh giá ròi nghiêm trọng hỏi “ Đạo hữu là ai? Tại sao cùng đồng bọn đến quấy rối Lục Xa Tông?”
“ Ta đến đây đòi lại công đạo họ Trần, các ngươi đã giết hại họ Trần thì hôm nay cũng là ngày các ngươi đền tội. Những đệ tử ở đây có thể rời đi còn tất cả thì nên ở lại đây đền tội. Ta cho các ngươi năm hô hấp để rời đi hãy trân trọng thời gian quý giá” Huỳnh Thắng đáp xong liền vận Linh Lực kéo đến cực hạn thả Kiếm Ý xung quanh, ai đứng gần đều bị những cơn gió thổi qua người sắc như lưỡi dao chém bị thương vô số...
Nhìn cảnh này mười hai Trưởng Lão ở đây mặt vô cùng khó coi. Một vị Trưởng Lão mặt thẹo tay cầm Trường Thương quát to “ Ngông cuồng chỉ bằng các ngươi đòi diệt Tông chúng ta đúng là nằm mơ ban ngày”.
Hắn nói xong miệng đọc pháp quyết Trường Thương phát ra tiếng kêu chói tai và toả ra hào quang khắp vùng rồi phi thân về phía trước đâm ba nhát vô cùng nhanh và chính xác.
Một đại đệ tử nội phấn khích la lên “ Tam Thương Tất Sát tuyệt kỹ cao nhất của Thổ đại trưởng lão uy danh khắp giang hồ, khi đã xuất chiêu thì đối thủ không chết cũng trọng thương có thể vượt cấp chiến thắng”.
Mũi thương cực nhọn lao nhanh về Huỳnh Thắng như con Mãng Xà phóng đến đốp mồi. Hắn nhíu mày lại và chém hai kiếm để nghênh đón, hai kiếm chém ra không kỹ xảo nó vô cùng giản dị nhưng lại nhầm điểm chết của Tam Thương Tất Sát mà lao đi cực nhanh vô cùng chính xác.
“ Ầm” một tiếng nổ điếc tai vang lên khói bụi mịt mù, khi khói bụi dần dần tan ra mọi người vô cùng kinh hãi khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Thân thể Thổ đại trưởng lão từ trên không trung bị chia làm hai rơi xuống đất mà không hề nghe tiếng la nào.
Trưởng lão già trợn mắt nhìn đồng môn mình bị một chiêu diệt xác mà người run lên. Bản thân hắn và các Trưởng Lão ở đây biết rõ thực lực của Thổ đại trưởng lão mạnh thế nào, không phải mạnh nhất nhưng cũng xếp hạng ba trong Tông môn, bản thân hắn hoặc Trưởng môn cũng không thể trong một chiêu mà giết được Thổ đại trưởng lão.
“Đại cao thủ, chỉ có thể nói như thế. Tại sao họ Trần lại đào đâu ra tên ác quỷ này? Chỉ hai tên đồng bọn của hắn cũng đã khó đối phó... Nguy, nguy thật rồi. Trưởng môn không có ở nhà.” Trưởng Lão già thầm nghĩ.
Tất cả các đệ tử bị chấn nhiếp, nhìn nhau đang phân vân thì có một đệ tử vất Vũ khí bỏ chạy . Các đệ tử nhìn thấy vậy cũng không suy nghĩ thêm nữa mà vất vũ khí tìm đường trốn.
Các Trưởng Lão nhìn cảnh tượng này cũng rất bối rối vì đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy.
“ Ai bỏ trốn giết không tha” một trưởng lão trung niên hét to.
Các đệ tử khác đang có ý định chạy thì run lên vì sợ.
Huỳnh Thắng nhìn về hướng Khoái Kiếm, Ly Lan gật đầu và nói to “ Chúng ta không muốn đại khai sát giới, những người có liên quan đến diệt tộc họ Trần sẽ phải đền trả ngay cả tên Tào Nhân trưởng môn cũng không thoát khỏi. Giờ đền tội các ngươi đã đến. Giết”.
Hắn nói xong tay rót Linh Lực vào chuôi kiếm phi thân nhanh về hướng mười một trưởng lão. Lấy hắn làm trung tâm những cơn gió cuồng phong rít gào hình thành vô vàn bóng kiếm và Hồ Điệp cũng di chuyển nhanh theo hắn. Những nơi đi qua, bán kính bốn mét đều bị chém thành mảnh nhỏ thẳng tấp...
Khoái Kiếm và Ly Lan cũng động thủ, hai người vận Linh Lực đến cực hạn, miệng đọc pháp quyết nhanh chóng phối hợp ăn ý với Huỳnh Thắng.
Các Trưởng Lão nhìn như bầy vịt bị lùa vô một chỗ bị bao vây. Tất cả đệ tử nhìn khung cảnh cuộc chiến này mà toát cả mồ hôi muốn giúp giải vây cho các trưởng lão mà không thể vì trận chiến này vượt qua tu vi bọn hắn quá nhiều nếu sen vào chỉ có một con đường chết không toàn thây. Không phải đệ tử nào cũng sợ chết nhưng họ biết một phần nào đó mà Tông môn của họ có ngày Diệt môn như ngày hôm nay nên cũng chỉ đứng nhìn.
Trưởng lão già thấy tình cảnh này chỉ còn tử chiến chứ không thể hòa giải nên quát to rút vũ khí chỉ về Huỳnh Thắng nghênh đón và quát lớn “ Giết hết bọn đạo tặc này, chúng ta nhiều người ta không tin là không giết được bọn chung”.
Các trưởng lão khác như bừng tỉnh cũng rút nhanh vũ khí của mình miệng đọc pháp quyết chia ra để phá vòng vay.
Bốn vị trưởng lão cũng lao nhanh về phía trước hỗ trợ cho Trưởng Lão già.
Huỳnh Thắng nhìn thấy năm tên lao về mình nhưng tốc độ hắn không giảm mà tăng lên gần gấp hai. Nhìn Hắn lao nhanh đến trước gần màTrưởng Lão già cảm nhận được một cổ sát khí sắc bén vô hình chém vào da thịt và Linh Hồn hắn. Khiến động tác phản xạ của hắn bị chậm lại.
Khi hắn cố gắng định tâm thần thì thấy bóng dáng Huỳnh Thắng xẹt nhanh qua lao về bốn tên trưởng lão phía sau. Hắn liền vận Linh Lực để ra chiêu ngăn chặn mà không thể... Hắn hoảng hốt khi cảm nhận được Sinh Mệnh của mình nhanh chóng trôi qua và cơ thể hắn rơi xuống đất cắt đứt hô hấp. Vết thương chí mạng là ở cổ, ngoài ra trên người hắn còn có vô số vết thương nhỏ khác.
Nói thì chậm nhưng sự việc xảy ra rất nhanh chỉ trong một hô hấp.
Bốn tên trưởng lão cũng không thể phản ứng kiệp, cũng rơi vào tình trạng giống như Trưởng lão già!
Sự việc diễn ra quá nhanh, trong khi đó Khoái Kiếm, Ly Lan cũng chỉ mới bắt đầu ra vài chiêu mà thôi.
Sáu tên trưởng lão dường như cảm nhận được sự bất thường liền quay đầu nhìn vế hướng Huỳnh Thắng mà không tin vào mắt mình. “Được bao lâu? Hơn bốn hô hấp là cùng, vậy mà không còn một ai sống sót điều gì đã xảy ra? Ai có thể nói cho ta biết.” một vị trưởng lão thầm nghĩ mà cảm thấy quá Kinh khủng.
Một tên trưởng lão áo xanh hét lên “ ác quỷ tên đó là ác quỷ bỏ chạy thôi mọi người”.
La xong hắn liền phi thân rời khỏi cuộc chiến nhanh chóng.
Các đệ tử như thức tỉnh liền nhao nhao quăng vũ khí tháo chạy bốn hướng. Các trưởng lão còn lại cũng nhanh chóng chia ra phi độn để chạy thoát.