Tiếng đàn vẫn trong trẻo vang khắp sảnh, làm cho người nghe nổi lên trong lòng một sự dâng trào, cảm khái. Tiếng đàn kết thúc.
Một giọng nói vang lên trên kháng đài của đại nương: “ Theo thông lệ của lần trước, công tử nào bỏ ra nhiều tiền thì Diệu Nhi bồi tiếp với người đó.
Nhưng hôm nay Diệu Nhi có tâm trạng không vui nên vị công tử nào có thể làm Diệu Nhi có hứng thú trò chuyện thì sẽ bồi tiếp vị ấy suốt đêm nay. Bất kỳ ai cũng có thể vận may một lần, chúc mọi người may mắn”
Đại nương nói xong liền đi xuống kháng đài, không khí đại sảnh trở nên náo nhiệt hơn, mọi người chen lấn lên kháng đài để thử vận may với đại mỹ nhân.
Hà Nhân nhìn Huỳnh Thắng hỏi” Hiền để có muốn thử một lần không?”
“Đệ không có hứng thú, hiền huynh lên thử vận may đi” Hắn lắc đầu trả lời.
Hà Nhân không nói nhiều, liền cùng hai người bạn hữu mình chen vào đám đông. Còn hắn vẫn ngồi chỗ cũ, tay cầm tách trà tiếp tục thưởng thức, dù thế nhưng hắn lúc nào cũng cảnh giác cao. Mặc dù đại sảnh vô cùng nào nhiệt, hắn vẫn nghe được bước chân nhẹ nhàng đang lướt nhanh gần đến mình. Sau khi có nội công, giác quan của hắn rất lợi hại. Người đến gần là nha hoàn của Diệu Nhi, hắn đặt nhẹ tách trả xuống và hỏi khách sáo “xin hỏi cô nương đến đây, có gì chỉ dạy”
Giọng nói rất nhẹ nhàng đầy từ tính. Nha hoàn nghe hắn hỏi cũng trả lời:” Tiểu nữ tên là Thiên Tuyết Nguyệt, công tử có thể gọi Tuyết Nguyệt, tiểu nữ đường đột đến gặp công tử chỉ hỏi một việc”.
Nàng lấy một miếng ngọc bội màu xanh ngọc, nhìn rất là tinh xảo có khắc chữ “Nhân” đưa cho hắn xem và hỏi “ Công tử có nhận biết được vật này?”
Hắn cầm ngọc bội nhìn một lúc rồi lắc đầu nói: “Tại hạ chưa gặp qua bao giờ”.
Hắn trả lại ngọc bội và nhìn Tuyết Nguyệt, quá anh mắt của hắn Tuyết Nguyệt cũng là Mỹ nhân, nhưng hắn cảm nhận được cái gì đó không đúng từ chỗ nàng phát ra, hắn cảm nhận được trên người nàng một mùi hương nhẹ nhàng, sâu lắng khó mà dùng từ ngữ để diễn tả. Gặp một lần là không bao giờ quên.
Đúng lúc ấy hắn nghe tiếng va chạm của binh khí, tiếng la phát ra từ kháng đài, hắn dời ánh mắt nhìn sang thì thấy Hà Nhân , Tào công tử cùng Liễu công tử bị ai đó ném ra ngoài, té nằm chổng mông trên mặt đất, trên mặt bầm dập.
Véo…
Hắn quay lưng lướt đi nhanh đến nổi chỉ để lại tàn ảnh, vì “Thiên nam bộ pháp” hắn dã đạt đến viên mãn. Tuyết Nguyệt nhìn thấy mà giật mình!!!
“Huynh có sao không ?” Hắn đỡ Hà Nhân đứng dậy hỏi.
“Ta không sao, cảm ơn đệ”
Hắn tiếp tục đỡ Tào công tử và Liễu công tử đứng dậy. Sau đó nhìn lên kháng đài thì thấy Lỗ công tử đang chấp tay nhìn về hướng này cười và nói “ Ba vị công tử , thật có lỗi, bọn hộ vệ của ta hơi bất cẩn. tốt nhất các vị không nên xen vào chuyện này. Nếu không, ta sợ hộ vệ của ta lại bất cẩn”.
Hắn đang định lên giáo huấn tên công tử này, thì thấy một bóng người lướt đi khá nhanh hướng về kháng đài, hắn liếc mắt nhìn là biết Tuyết Nguyệt.
Thân ảnh lướt lên kháng đài, Tuyết Nguyệt dùng quyền đánh về Lỗ công tử, tên công tử này cũng là người luyện võ. Nhìn hai người đánh nhau, Tuyết Nguyệt chiếm hoàn toàn thượng phong, sau vài quyền Lỗ công tử chật vật không thể tả. “Rầm” hắn bị Tuyết Nguyệt đánh bay ra khỏi kháng đài đầu cấm xuống đất, trồng hình cây chuối, trông rất thê thảm.
Khoảng năm tên hộ vệ chạy đến đỡ Lỗ công tử đứng dậy, Hắn tức giận chỉ Tuyết Nguyệt “ hay, hay lắm dám động thủ bổn công tử, vậy thì đừng trách ta vô tình, tất cả đều lên, bắt hai ả này cho ta đem về phủ, ai bắt được ta sẽ trọng thưởng”
Năm tên hộ vệ mắt sáng rỡ, liền lao lên kháng đài, còn mọi người thì ai cũng chạy rời khỏi tửu lâu vì sợ liên lụy. Trong đại sảnh ngoài nhóm bốn người của Huỳnh Thắng, chỉ còn vài người là còn đứng nhìn.
Huỳnh Thắng không thích xen vào vũng nước đục này, vì đối với hắn không có liên quan. Hắn thấy dù cho phe Lỗ công tử có đông hơn cũng không phải là đối thủ của Tuyết Nguyệt, ngoài ra có thể Diệu Nhi cũng có thể là một cao thủ.
Giống như những gì hắn suy nghĩ, năm tên hộ vệ bị đánh te tua, toàn thân bầm dập, Tuyết Nguyệt dùng quyền rất tinh diệu, nhìn như vô lực nhưng lại lực lượng mười phần, động tác linh động, quyền rơi trên cơ thể các hộ vệ vào các vị trí sơ hở. Đúng là không cùng cấp bậc.
Hà Nhân và hai vị công tử nhìn mà ngạc nhiên, nhưng ngạc nhiên hơn là Lỗ công tử, hắn không ngờ hộ vệ mình đặc biệt được phụ thân tuyển chọn, lại trải qua huấn luyện, mà bị một tiểu nữ đánh không có sức phản kháng!!! Hắn thấy không ổn liền trốn ra ngoài sảnh, và chạy mất để lại bọn hộ vệ bị ăn hành .
Huỳnh Thắng thấy không có gì đáng để xem, liền nhìn Hà Nhân và hai vị công tử nói: “ Chúng ta về thôi, mọi việc đã kết thúc”
Hà Nhân gật đầu và ôm quyền chào biệt Tào công tử và Liễu công tử.