Tiểu cô nương chào tạm biệt khách rời đi, Ly Lan liếc cặp mắt có mùi sát khí nhìn Khoái Kiếm và Huỳnh Thắng nói “ Đàn ông các Huynh không ai là tốt đẹp.”
Huỳnh Thắng, Khoái Kiếm nhìn nhau im lặng nuốt nước bọt.
“Ninh trưởng lão đã lâu rồi không có kết quả, họ Trần những người chủ chốt chúng ta đã bắt hết và giam trong Tông môn. Mà cuốn bí kiếp đó không thấy tâm hơi. Ninh trưởng lão bọn ta không kiên nhẫn được” Một thanh niên áo xám nói.
“ Mao huynh đừng nóng, theo tình báo tên Vỹ Lạc lấy pháp danh Huỳnh Thắng đã rời Tông môn năm ngày rồi có lẽ sớm sẽ về đây chúng ta giăng bẫy bắt hắn, gây sức ép với Nhân Kiệt làm hắn tắt hy vọng thì sớm muộn Bí kiếp cũng đến tay” Ninh trưởng lão đáp.
Mao huynh ở đây chính là Mao Dân là trưởng lão Nhất Kiếm Tông, còn Ninh trưởng lão là một Ninh Khôn.
Hai người nói chuyện trên tầng hai đều lọt hết vào tai Huỳnh Thắng và Ly Lan. Tuy nhiên Ly Lan chỉ nghe một phần cuối vì nàng đột nhiên chú ý! Cả hai đều khai mở Thiên Nhĩ Thông nên tai rất thính.
Ly Lan đoán Huỳnh Thắng đã lưu ý đến trò chuyện này trước nên nhìn hắn chỉ đạo.
Huỳnh Thắng mặc dù tay cầm rượu uống, miệng vẫn giả bộ nói chuyện với Khoái Kiếm nhưng hắn đã khoá mục tiêu Ninh Khôn và Mao Dân...
“ Tên tiểu tử đó là đệ tử hạch tâm của Nam Việt Hải Tông không nên xem thường phải hết sức cẩn thận khi ra tay thì phải nhanh và gọn. Thực lực Tiểu tử đó nghe đồn đạt đến Kết Đan trung kỳ. Ngay cả ta cũng không phải đối thủ” Mao Dân nói.
Ninh Khôn gật đầu tán thành nhưng không nói gì.
“ Trời khuya rồi ta về trước, hãy thu xếp việc này gấp” Mao Dân nói xong rời đi ra ngoài.
“ Sư huynh và Muội ở lại đây theo dõi tên Ninh Khôn, ta đi ra đây một chút” Huỳnh Thắng bất ngờ đứng dậy nói rồi đi nhanh khỏi quán.
Khoái Kiếm ngơ ngác không hiểu hắn nói gì thì Ly Lan giải thích “ Sư Huynh phát hiện được hai kẻ đáng nghi nên đuổi theo một tên còn lại một tên là Ninh Khôn Huynh ấy nhờ chúng ta theo dõi”
Nghe nói xong, Khoái Kiếm chợt hiểu nhưng lại vô cùng ngạc nhiên nhìn nàng vì không hiểu sao nàng lại biết rõ như thế, nãy giờ Hắn có nói đến cái này đâu.
“ Chúng ta cũng đi thôi, theo sát tên áo bào xanh kia, tên đó là Ninh Khôn” Ly Lan vội đứng lên nói rồi rời đi trước.
Khoái Kiếm ....???
Huỳnh Thắng theo dõi Mao Dân trên chiếc xe ngựa lao nhanh về phía cánh đồng vắng. Mao Dân đi với hai tên đệ tử, ngựa đang chạy nhanh đột nhiên giảm mạnh tốc độ mạnh và ngừng hẳn, dù hai đệ tử làm bất cứ cái gì Ngựa vẫn đứng yên.
“ Chuyện gì xảy ra? Tại sao đang chạy nhanh lại dừng lại?” Mao Dân quát lên.
Hai đệ tử mặt xanh như lá chuối định trả lời thì bổng nhiên bất tỉnh té xuống xe ngựa. Nhìn cảnh này Mao Dân biết có người tập kích nhưng không biết người đó dùng thủ đoạn gì mà xự việc xảy ra như thế mà bản thân hắn không hề hay biết. Nghĩ đến điều này làm hắn rùng mình lạnh cả Sóng lưng.
Huỳnh Thắng hiện trước mặt Hắn và nói “Mao Dân nói cho ta biết ngươi thừa lệnh ai cấu kết Lục Xa Tông để diệt tộc họ Trần. Ngươi có hai lựa chọn thành thật khai ra sẽ có con đường sống, hai là chết trong đau đớn”.
Mao Dân run sợ trước con người quỷ dị này, lấy lại bình tĩnh hắn nói “ Các hạ là ai? Vì sao nhúng tay chuyện này? Sẽ không có kết cục tốt đâu. Nếu các hạ tha ta thì muốn đòi gì cũng được miễn là ta có”.
Huỳnh Thắng nhìn hắn toả ra sát khí xung quanh nói “ Cơ hội của ngươi chỉ còn năm giây, hiện tại ngươi không thể cử động, sau năm giây ngươi nói hay không thì cũng không quan trọng ta có thể sưu hồn ngươi lúc ấy ngươi sẽ vô cùng đau đớn sống không bằng chết”.
Mao Dân thử động tay nhưng không thể, toàn thân hắn đã bị phong bế các huyệt từ lúc nào mà không hay biết. Chỉ có ý thức là còn hoạt động nhưng từng giây trôi qua như có một lưỡi dao sắc bén chém vào linh hồn khiến hắn đau đớn mà không thể phát ra ngoài. Hắn hoảng sợ tột cùng liền muốn cùa tha thứ thì cảm giác đau đớn ấy dừng lại và biến mất như chưa từng xảy ra.
Hắn nhìn Huỳnh Thắng mà cứ tưởng ác quỷ . Hắn hít một hơi sâu rồi chậm rãi nói “ Trưởng môn Lục Xa Tông Tào Ngân đã qua gặp Thái thượng trưởng lão Nguyên Tinh nhờ giúp đỡ để lấy Bảo vật Gia tộc họ Trần vì họ không làm được. Tiểu nhân được chỉ đạo hỗ trợ Lục Xa Tông kiếm bảo vật”.
“ Vậy các ngươi chống lưng cho Lục Xa Tông làm điều ác mà không biết hậu quả?” Huỳnh Thắng hỏi.
Mao Dân sợ hãi nói “ Tiểu nhân cũng chỉ là người bị sai khiến, chứ không có chủ ý này”.
Huỳnh Thắng im lặng không nói gì chỉ liếc nhìn hắn rồi phi thân biến mất. Mao Dân đứng ngơ ngác như người mất hồn một lúc sau mới tỉnh...
Huỳnh Thắng đã xoá một phần trí nhớ của Mao Dân, hắn không muốn giết người, hắn là người yêu hoà bình. Nếu thật sự ra tay giết người thì người đó phải thật sự rất tàn ác hoặc muốn giết hắn và người thân thương của hắn... Huỳnh Thắng phi thân đi tìm Khoái Kiếm, Ly Lan.
Thật sự không khó để tìm ra hai người này vì có Truyền Phù nó có thể hoạt động trong bán kinh năm mươi dặm. Đối với người có Truyền Phù phải là người thật sự giàu và có địa vị. Sau Đại hội võ trở về Hắn được Trưởng môn cho một cái. Chỉ có người thật sự quan trọng thì mới có Truyền Phù vì nó không rẻ.
Nhìn Ninh Khôn và bốn tên đệ tử nằm bất động dưới đất Huỳnh Thắng đến kiểm tra một lúc rồi hỏi “ Có thu được tin tức gì không?”
“ Tên này cứng đầu không nói, hắn còn truyền tin cho đồng bọn của hắn nên Muội và Sư huynh đánh cho ngất xiểu” Ly Lan đáp.
“ Không sao Huynh đã tìm ra chân tướng hiện tại chúng ta mau đi đến Lục Xa Tông cứu người. Nếu để chậm không tốt” Huỳnh Thắng từ tốn nói.
Hai người nhẹ gật đầu. Huỳnh Thắng đã nhanh chóng thu thập thông tin từ Ninh Khôn sau đó hắn xoá mọi dấu vết rồi cùng hai người rời khỏi hiện trường.
Cả ba nhanh chóng thuê phi hành thú bay đến Lục Xa Tông mất hai ngày đường mới đến nơi. Từ khi tăng tu vi hắn đang mong chờ quay lại [Vô Thiên Động] nhưng đến giờ không thấy bị triệu hồi như các lần trước nên trong hai ngày ngồi phi thú hắn không buông tha cho luyện công. Hiện tại hắn đã có thể Hợp bốn cây châm làm một. Hắn thở dài ngao ngán vì luyện công càng lên cao thật sự càng mệt và vất vả.
Có đại cao thủ nào đó mà biết hắn ngao ngán như thế thì chắc đã tự bóp trứng tự sát rồi!!! Thiên Y Vô Hạn mặc dù hắn không nhìn ra cấp độ nhưng chắc chắn phẩm chất cực cao nếu đổi lại người khác thì không biết năm nào tháng nào mới luyện được.