Sáng sớm hôm sau hắn gặp Mông Cổ để xin về nhà có việc gấp. Thấy hắn quá vội nên Mông Cổ nói “ Ta sẽ cho Ly Lan, Khoái Kiếm đi theo hỗ trợ con và con hãy cầm lệnh bài này để được đặc quyền thuê phi hành thú bay nhanh nhất”.
Huỳnh Thắng định từ chối vì đi lần này sẽ có thể gặp nguy hiểm liên lụy đến hai người này nhưng nhìn ánh mắt đầy kiên quyết của Mông Cổ nên hắn gật đầu vì thời gấp rút.
Chưa đầy hai phút thì Khoái Kiếm, Ly Lan có mặt và được chỉ đạo của Mông Cổ đã nhanh chóng thu xếp hành trang.
Để đến Trạm phi hành thú cũng có thể mất gần hai ngày đi ngựa. Mông Cổ nói “ Trưởng môn có một con phi hành thú Hoàng Ưng phi tước tốc độ khá nhanh, ta sẽ mượn Trưởng môn đưa các con đến Trạm phi hành thú sẽ mất gần hai canh giờ”.
Sau khi đưa tín hiệu cho Trúc Đạo và được sự đồng ý. Mông Cổ cùng mọi người lên Hoàng Ưng phi tước và khởi hành. Huỳnh Thắng nhìn Hoàng Ưng Phi Tước này có hình thể khá nhỏ chỉ chở tối đa bốn người và tốc độ cũng nhanh.
Vèo!
Tại trạm phi hành thú nhờ sự giúp đỡ của Mông Cổ và có thẻ lệnh nên nhóm hắn được thuê phi hành thú đặc biệt và phí tổn khá cao, hai viên Linh Thạch trung phẩm. Huỳnh Thắng trả phí tổn xong thì được Một nam hán tử mời mọi người lên phi hành thú và khởi hành.
Nhìn bóng dáng mọi người bay mất khỏi Chân trời, Mông Cổ mới cởi phi hành thú quay về.
Nam hán tử nói “ Các vị chắc là đi làm nhiệm vụ đặc biệt cho Tông môn, chắc các vị là các đệ tử hạch tâm. Ta rất khâm phục. Với tốc độ Đại Khổng Tước chúng ta chỉ mất năm ngày bay liên tục là đến nơi”.
Huỳnh Thắng thở dài như trút gánh nặng, hắn cùng hai người vô trong phòng nhỏ để nghỉ ngơi. Bên trong phòng hắn truyền âm kể cho cả hai nghe về Gia tộc gặp nguy hiểm, tuy nhiên hắn không kể cuốn Bí kiếp Thiên Y Vô Hạn. Cả hai nghe hắn kể cũng ngưng trọng.
Cả ba tiếp tục ngồi thiền. Huỳnh Thắng suy nghĩ “ Ta cần dịch dung một chút hơi giống Vỹ Lạc là được. Hy vọng mọi việc sẽ ổn. Gạt mọi suy nghĩ hắn tiếp tục thiền”.
Năm ngày sau Phi Tước đã bay vào lãnh thổ nước Nhất Băng Nguyên, đi chưa được nửa nén hương thì đã đến Phủ của họ Trần. Từ lúc chưa bay vào lãnh thổ Nhất Băng Nguyên hắn đã nhìn thấy cảnh điêu tàn của gia tộc. Không chờ Phi hành thú đáp xuống, mọi người đã phi thân xuống dưới Phủ kiểm tra xung quanh. Trong Phủ có những tàn tích đánh nhau và trên mặt đất vẫn còn lưu lại vết máu đã khô. Trong Phủ bụi và nhện giăng đầy không thấy một bóng người.
“Gia tộc họ Trần chẳng lẽ đã bị diệt tộc?” trong đầu Hắn thoáng suy nghĩ.
Với Thính giác và thị giác của hắn không phát hiện được sự sống trong Phủ. Ngay cả Ly Lan, Khoái Kiếm tìm kỹ khắp nơi nhưng cũng vô vọng.
“ Sư huynh không nên quá đau lòng, Muội và Khoái Huynh sẽ trả thù cho huynh” Ly Lan an ủi.
“ Ly Lan nói đúng, kẻ ác sẽ phải đền tội. Đệ đừng đau lòng” Khoái Kiếm phụ hoạ.
Huỳnh Thắng gật đầu nói “ Cảm ơn hai người đã giúp đỡ, chúng ta không có manh mối gì, nên chia ra đi tìm”.
Hắn cũng để cho Nam hán tử rời đi vì không biết khi nào thì xong.
Mọi người chia ra ba hướng khác nhau. Huỳnh Thắng đi một đoạn sực nhớ đến cái gì liền quay lại Phủ và đi vào mật đạo nơi mà hắn đã học Bí kiếp Thiên Y Vô Hạn. Tại đây bụi bám và nhện giăng tơ đầy còn hên bên ngoài, điều đó chứng tỏ nơi đây đã bị bỏ lâu. Hắn thầm nghĩ “ Liệu có ai còn sống? Bí kiếp ở đâu ? đã bị cất giấu hay đã rơi vào tay địch?” Hắn đến nơi đây mới nhớ đến bức thư Nhân Kiệt gởi mình, đầu ốc hắn bắt đầu phân tích lời nói trong bức thư khi hắn nhìn kết hợp với mật đạo. Lời nói trong bức thư rất bình thường nhưng khi đến đúng chỗ mà nó được viết ra thì không nếu thật cẩn thận chú ý và phân tích sẽ có điểm bất thường!
Sau một nén hương suy nghĩ, hắn đi đến cánh cửa vào mật đạo nhìn lên trên và nhẹ nhàng phi thân lên dò xét. Một lúc sau hắn đã phát hiện ra được cơ quan gần đó. Nếu không có thư và không đặc biệt chú ý đến nơi này thì không thể biết được có cơ quan ngay “ Cửa ra vào”. Nhân Kiệt lão tổ thât tâm cơ quá sâu.
Thật không có gì làm khó được hắn khi Cơ quan đã thấy. Lớp đá dưới chân mở ra một chỗ cất đồ bí mật... Bí kiếp Thiên Y Vô Hạn cuối cùng đã tìm thấy, quả thật nó chưa bị đem ra khỏi phủ họ Trần.
Huỳnh Thắng cất vào giới chỉ, sau đó nhìn bàn thờ tơ nhện giăng đầy mà lòng đầy cảm xúc. Dù hắn không phải họ Trần nhưng nhờ Gia tộc này mà hắn có địa vị hôm nay... Gạt xúc động hắn vệ sinh bàn thờ thật sạch rồi nguyện sẽ đòi lại công đạo cho Gia tộc.
Trời đã khuya gió thổi thật mát lạnh, bên trong phủ điêu tàn mà nhớ về ngày xưa. Không biết còn ai thoát khỏi kiếp nạn này không. Từ xa hắn biết được Khoái Kiếm, Ly Lan đã trở lại.
Sau khi hai người gặp Huỳnh Thắng đang ngồi trên ghế đá một mình bên đống lửa đang đốt.
“ Lục Xa Tông có liên quan rất lớn đến Diệt tộc họ Trần. Huynh vô tình gặp được hai đệ tử Lục Xa Tông đã bắt bọn chúng và trói ở ven rừng liền quay lại đây” Khoái Kiếm nói.
“ Ngoài Lục Xa Tông còn có một đại Tông môn khác đứng sau đó là Nhất Kiếm Tông Nhị Tinh. Muội cũng vô tình thám thính được trong một tủ điếm lớn” Ly Lan nói.
Huỳnh Thắng hít thật sâu cảm tạ hai người liền nói “ Sư huynh dẫn Đệ đi gặp hai tên đệ tử kia được không, có khi sẽ tìm được gì đó”.
Không chậm trễ cả ba ngụy trang thật kỹ rồi phi thân trong đêm khuya rất nhanh liền đến nơi trói hai người đệ tử. Khoái Kiếm đi đến đả thông huyệt cấm rồi đứng một bên khoanh tay.
Hai thanh niên đệ tử có ngoại hình bình thường một người da trắng và da ngâm đen. Thấy ba người lạ hai tên sợ sệt nhưng tên da trắng lấy lại bình tĩnh nói “ Các vị là ai? Sao lại bắt bọn ta, bọn ta là đệ tử Lục Xa Tông các vị không nên làm bậy. Tông môn ta sẽ không tha đâu”.
“ Lục Xa Tông? Ở đây các ngươi mở chi nhánh hồi nào sao lại xuất hiện ở đây?” Huỳnh Thắng hỏi.
“ Bọn ta làm nhiệm vụ nên sẵn tiện đi ngang qua đây” Tên da trắng đáp.
“ Nhiệm vụ gì ? Có phải nhiệm vụ thám thính họ Trần xem có ai còn sống đúng không? Hai ngươi nói thật ta sẽ cho một đường sống. Nếu không thì ta sẽ hút Sinh lực và sưu hồn hai ngươi lúc đó thì rất là đau khổ a” Huỳnh Thắng nói và thả ra sát khí nồng đậm.
Hai tên đệ tử nghe thế không còn giữ bình tĩnh, tên da trắng liền nói “ Ta nói, ta sẽ nói hết chỉ xin các vị giữ lời cho hai ta con đường sống. Không chỉ có hai ta ở vùng này mà có sáu người phân tán ra ba nhóm để tìm tin tức họ Trần. Việc này do cấp trên chỉ đạo còn nguyên nhân thế nào thì hai ta chỉ là tiểu nhân không được biết”
“ Cấp trên các ngươi hiện ở đâu ?” Hắn hỏi.
“ Dạ thưa ở tủ điếm Song Hương cách đây hai mươi dặm về huống Đông” Tên da trắng vội vàng đáp mà không suy nghĩ.
Huỳnh Thắng gật đầu liền đi đến hai tên phóng nhanh ra hai kim Châm, nhưng thật chất là sáu kim châm vì hắn đã hợp được ba kim làm một. Các kim châm chui gọn vào các huyệt đạo xung quanh đầu vô cùng chính xác. Sau đó hắn vận dụng Linh Lực và đọc pháp quyết...
Hai tên đệ tử hoảng sợ la trong đau đớn rồi ngây người ra sau đó ngất xiểu. Từ lúc phóng châm đến khi tên ngất xiểu rất nhanh chỉ có hai hô hấp mà thôi.
“ Bọn chúng không sao, sẽ tỉnh nhanh thôi nhưng sẽ quên đi những gì xảy ra trước đó. Chúng ta đi nhanh đến Song Hương thôi” Huỳnh Thắng nói.
Khoái Kiếm nhìn cảnh này ngạc nhiên vô cùng nhưng Ly Lan thì thấy bình thường!
Cả ba lao vút trong bóng tối, chưa đến mười phút thì đã đứng trước Song Hương. Nơi đây càng về khuya càng náo nhiệt, những cửa hàng xung quanh đã đóng cửa.
Ba người hoá trang khách lữ hành vô Tủ điếm Song Hương giải trí. Được các tiểu cô nương khá xinh đon đả mời vô. Huỳnh Thắng kiếm một chỗ ngồi tầng một và chọn một chỗ ngồi ít người và kêu vài món ăn đặc sản nơi đây. Một tiểu cô nương hỏi “ Quý khách có cần mấy cô nương ra hầu rượu cho vui không?”.
Ly Lan nghe đến câu này mặt xầm lại và đuổi tiểu cô nương đi và nói “ Huynh đệ chúng tôi chỉ muốn thưởng thức món ăn nên không cần”.