Huỳnh Thắng chỉ gật đầu thay lời nói, vì hắn cũng đã có chủ đích nếu muốn bay xa hơn thì phải rời xa quê hương, hảo hữu...
Mắt nàng đỏ hoe muốn nói thêm gì lại thôi, vội cáo từ và rời khỏi phòng.
Thanh Nguyệt cho năm ngày chuẩn bị là quá ít vì từ đây quay về Tông môn cũng mất mười lăm ngày. Nhưng từ Tông môn để đến Băng Sơn Tông chỉ mất năm ngày mà thôi. Nên hắn đã trả lời đáp ứng nàng và hẹn khi nào thu xếp xong sẽ đến Băng Sơn Tông báo danh.
Thanh Nguyệt nghe đệ tử báo tin lại, Nàng vô cùng vui mừng vì kể từ đây ngoài việc Tông môn có thêm một Thiên tài, bản thân nàng là người giới thiệu thì phần thưởng sẽ không nhỏ giống như Hoa Điền trưởng lão của Nam Việt Hải Tông nhờ giới thiệu Huỳnh Thắng mà được phần thưởng lớn. Người mà nàng chờ mong nhất là Hắn còn Hạ Vi, Minh Vương có cũng được mà không có cũng không sao vì ở Băng Sơn Tông người như thế không thiếu.
Sáng sớm hôm sau, Mọi người leo lên Phi hành thú sau khi tạm biệt tất cả. Đích thân Mẫn Nhan đưa tiễn điều này chỉ có Nam Việt Hải Tông và Băng Sơn Tông mới được như thế điều đó chứng tỏ vị thế của Nam Việt Hải Tông đã cải tiến.
Đường về nhà không xảy ra vấn đề gì, Mười lăm ngày nhanh chóng trôi qua. Trong mười lăm ngày này hắn chỉ chú tâm luyện Hóa Thân Thần Châm và đã hợp thành công ba châm làm một. Sau khi luyện thành thì khả năng Sử dụng Châm của hắn tiến lên một bước đáng kể. Khi có cơ hội hắn sẽ giải khai các huyệt đạo ở Tay và Chân tăng sự Chúc Phúc...
Phi hành thú vừa đáp xuống đã thấy rất nhiều Trưởng Lão, đệ tử ra tiếp đón rất hoành tráng. Một đại trưởng lão đến đón tiếp và nói “ Mông đại trưởng lão cùng mọi người theo Lão phu vô Chánh điện, Trưởng môn đang đợi mọi người bên trong”.
Mọi người trong đoàn nghe được điều này đều kinh hỷ chỉ trừ Huỳnh Thắng. Mọi người vui mừng là vì được gặp Trưởng môn là một điều vô cùng hãnh diện ngay cả Mông Cổ cũng hiếm khi thấy mặt. Còn bây giờ thì sao? Đích thân Trưởng môn cho gọi, điều này như nằn mơ! Đối với Mông Cổ còn như thế thì với mọi người là một đại kinh hỷ.
Mọi người hò vang chúc mừng phái đoàn và chủ động tản ra để tránh một lối đi cho phái đoàn. Ly Lan nhìn cảnh tượng này mà không ngừng xúc động vì chưa bao giờ nàng lại được mọi người tung hô như thế, nàng biết những lời này là cho Huỳnh Thắng vì trong đại hội võ lần này hắn là người lập công to nhất!
Bên trong Chánh điện, bữa tiệc rất trang trọng đã soạn sẵn. Tại trung tâm Chánh điện có một bàn tiệc đặc biệt được đặt ngay đó. Có tất cả chín ghế ngồi, tám ghế dành ba trưởng lão và năm đệ tử trong phái đoàn đi tham gia đại hội võ.
Mọi người ngồi yên vị, Từ bên trong Chánh điện một Lão nhân áo bào trắng như Thiên nhân đạo cốt đi ra, một tay vuốt chùm râu bạc phơ cười ha ha nói “ Thật vất vả cho mọi người, Lão phu hôm nay mở tiệc nhỏ để chúc mừng chiến thắng trở về. Đồng thời có mời một vài đạo hữu đến chung vui. Xin mọi người đừng chê cười”.
Tất cả mọi người đều đứng lên hành lễ chào Trúc Đạo trưởng môn.
Trức trưởng môn cười ra hiệu mọi người ngồi xuống và nhập tiệc. Hắn đích thân đến ghế trống gần Mông Cổ và ngồi xuống nói “ Nào uống một ly chúc mừng chiến thắng”.
Cả bàn nâng cao ly và cạn hết. Trúc Đạo để nhẹ ly rượu xuống và vui vẻ nói “ Hãy kể co ta nghe về cuộc đấu trong đại hội võ nào”.
Mông Cổ liền tường thuật lại các trận đấu mà làm cho Tông môn vẻ vang. Nghe xong Trúc Đạo rất hài lòng, hắn nhìn Huỳnh Thắng một lúc rồi lướt qua mọi người xung quanh bàn nói “ Hôm nay có thể nói là ngày trọng đại, ngoài việc ban thưởng cho từng cá nhân ta đặc biệt muốn thưởng riêng cho cá nhân xuất sắc một bảo vật, hy vọng sẽ xứng đáng với công lao này”.
Hắn nói đến đây thì dừng, mọi người trong Chánh điện nghe xong náo nhiệt hẳn lên liền xì xào bàn luận. Một số người thì tỏ ra thán phục Trưởng môn...
Tiệc kéo dài đến khuya mới tàn cuộc, Huỳnh Thắng cũng quay về phòngcủa mình, đã hơn một tháng mới quay về khiến hắn cũng cảm thấy bồi hồi. Mã Siêu, Trung Trực đứng chờ đợi hắn từ bao giờ khi thấy bóng dáng hắn liền đi ra tiếp đón.
Bên trong phòng khi hắn ngồi xuống thù Mã Siêu bước lên đưa cho hắn một lá thư và nói “ Khi sư huynh rời khỏi đây gần nữa tháng thì Đệ nhận được Thư này”.
Huỳnh Thắng mở thư ra xem thì mặt hắn trở nên khó coi. Trong thư là bút tích của Nhân Kiệt Lão tổ nhà Trần nội dung thư tuy khá ngắn nhưng hắn rất hiểu tình cảnh nhà họ Trần. Nhân Kiệt viết “ Từ khi con rời đi một tháng, Gia tộc nhà ta đã xảy ra biết bao nhiêu biến động. Lục Xa Tông liên tục gây hấn, có khi sát hại trưởng lão... Ta biết mục đích bọn chúng chính là bí kiếp Thiên Y Vô Hạn, trong họ Trần có gián điệp nên bí mật này đã bị lộ. Bọn chúng không dám trắng trợn ra tay là vì con, con đã trở thành đệ tử hạch tâm của Nam Việt Hải Tông nên chúng còn e ngại. Ta chỉ sợ một ngày nào đó sẽ không giữ được Bí kiếp và cũng có khi họ Trần sẽ bị diệt tộc. Nếu biết trước con trở thành đệ tử hạch tâm ta đã đưa con giữ Bí kiếp này. Nếu con nhận được thư này thì mau quay về!”
Hắn hủy bỏ lá thư, sáng sớm mai hắn phải về nhà. Hiện trời đã khuya hắn căn dặn hai người một số việc và thưởng vài thứ...