Chờ mọi người bốc số thứ tự xong, Huỳnh Thắng bốc cười cùng. Không khí trong Sảnh trở nên ngột ngạt và khẩn trương hơn.
Mẫn Nhan trịnh trọng đọc danh sách thi đấu “ Hạ Vi đấu với Triệu Dương, Khả Vy đấu với Huỳnh Thắng. Xin mợi mọi người bước lên võ đài để bắt đầu”.
Huỳnh Thắng lần này không đi từ tốn nữa mà là phi thân nhanh lên võ đài đứng chờ Khả Vy. Nàng liếc nhìn Thanh Nguyệt xong rồi nhanh chóng phi thân lên võ đài hành lễ.
Khi cả hai hành lễ xong, trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu.
Hạ Vi dùng đôi mắt đẹp đánh giá hắn rồi rút Đao ra khỏi vỏ rồi nói “ Huynh đài xin được chỉ giáo”. Nàng vận dụng Linh Lực kéo lên nhanh chóng.
Mọi người đều sôi động hẳn lên. “ Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh phong, ông Nội tôi ơi tu vi nàng là Nguyên Anh...” một đệ tử buột miệng hét to.
Mông Cổ ngồi dưới mà nuốt nước miếng cái ực nghĩ “ Nàng là đệ tử hạch tâm mà tu vi đã như vậy còn Thanh đại trưởng lão có thể hơn. Vậy mà hôm qua mình an Gan Trâu dám đối đầu với nàng. Đúng là lấy xúc xích chọi trứng mà!!!”
Mọi người trong Tông cũng đều hít thở không thông. Chỉ có Ly Lan vẫn có lòng tin rất to vào hắn vì hôm qua hắn phá bỏ chiêu của Thanh đại trưởng lão dễ dàng.
Điều này ngay cả Thanh Nguyệt cũng rõ ràng hơn ai hết, mặc dù hôm qua nàng chỉ tiện tay xuất chiêu nhưng không phải một cái Kết Đan hậu kỳ có thể đơn giản phá chiêu. Nàng cũng đã truyền âm cho Khả Vy lúc đó để nàng thận trọng hơn với tên tiểu tử này.
Huỳnh Thắng đứng trước áp lực của Khả Vy khẽ nhiếu mày suy nghĩ “ Nàng thật mạnh a, mình phải thận trọng hơn nếu không ôm Cây là mình, nhầm ôm Hận”.
Khả Vy vừa đọc pháp quyết vừa thả Linh Lực của mình trong bán kính ba mét và nói “ Ta sẽ sử dụng hết sức mình, các hạ nên cẩn thận”.
Đây là lần đầu tiên hắn đấu với một người có tu vi Nguyên Anh và đặc biệt nàng là một thiên tài không thể đem so sánh với các tu sĩ Nguyên Anh khác.
Huỳnh Thắng vận dụng Linh Lực đến cực hạng hắn thả Kiếm Ý bao trùm xung quanh võ đài, đồng thời vô vàn những cánh Hồ Điệp đập cánh bay đen nghịt xung quanh số lượng hơn gấp đôi trận đấu trước, đều đặc biệt là hư ảnh vô vàn Hồ Điệp này to bằng bàn tay có nghĩa là to hơn gần gấp đôi trước đó.
Khả Vy vận dụng Linh Lực kết hợp với bảo giáp phòng hộ quanh thân, dù an toàn nhưng nàng cảm thấy rất áp lực như có một thể lực vô hình bén nhọn ăn mòn hộ thể của nàng. Nàng vận Linh Lực vào chuôi Đao, thanh Đao càng lúc càng sáng chói mà mắt thường không dám nhìn trực diện.
Khả Vi biến mất tại chỗ và xuất hiện trước mặt Huỳnh Thắng một khoản gần chém một đao về phía trước. Thật tế là nàng chém năm Đao vào một chỗ vì tốc độ chém thật sự quá nhanh nên cứ tưởng chỉ chém một Đao.
Cự ly thật sự quá gần, Ánh Đao trùng điệp lên nhau lao như tên bắn như thế chẻ tre. Nàng thật sự rất thông minh khi chọn cự ly rất gần để xuất chiêu có hai lý do để nàng mạo hiểm làm như thế: thứ nhất là ở cự ly gần xuất chiêu sẽ không bị vô vàn Hồ Điệp cản trở, thứ hai là chiếm tiên cơ...
Thông minh như Huỳnh Thắng làm sao mà không nhận ra điều này. Hắn đã dự liệu hết mọi việc, khi Ánh Đao vụt đến rất gần, Hắn dùng kiếm đâm ra chiêu thứ nhất Hồ Điệp Vô Ngã, hàng vạn Hồ Điệp nhỏ li ti bay ùa về phía trước với nhiều phương hướng khác nhau...
Sự việc diễn ra rất nhanh! “ Ầm” một tiếng nổ vang lớn người ta thấy thân ảnh của Hạ Vy lùi lại ba bước trên miệng có một vệt máu tươi. Còn Huỳnh Thắng thì lùi lại hai bước máu nhiễu tí tách xuống võ đài. Cả một đại sảnh võ đài đều nín thở im lặng nhìn về hướng này.
Ly Lan hai tay xiết chặt vào nhau như muốn rướm máu nhìn lên võ đài không nói thành lời.
Mông Cổ như ngồi phải vỏ Sầu Riêng nhảy ngồi chồm hổm lên ghế! Không thể tin nổi, ông Nội của ta ơi tại sao hắn có thể sử dụng hai chiêu cùng một lúc chứ.
Thanh Nguyệt giật nảy mình nhìn xuống võ đài thầm nghĩ “ Tiểu tử này là Quỷ chứ không phải là người, với cự ly gần như thế mà không hề nao núng có thể xuất chiêu tinh chuẩn đến độ hoàn hảo nhấm vào điểm yếu của tuyệt chiêu Hạ Vy mà đột phá. Đổi lại là ta để làm điều này là không thể. Yêu nghiệt chỉ có Yêu nghiệt mới xứng tầm với hắn a”.
Huỳnh Thắng vận dụng Linh Lực thành tơ điểm vào các huyệt đạo để cầm máu. Hạ Vy chùi vết máu trên miệng nói “ Các hạ thật sự làm ta rất bất ngờ, thật sự được đấu với Các hạ là niềm vinh dự của ta”.
“ Ta cũng vậy, Cô nương quả là một cao thủ mà lần đầu tiên ta gặp phải, thật hãnh diện khi làm đối thủ Cô nương” Hắn thành tâm nói ra.
Hạ Vy nở một nụ cười đẹp nhìn hắn thật sâu không nói gì Nàng tiếp tục vận Linh Lực đến cực hạng để ra tuyệt kỹ lần hai.
Huỳnh Thắng hít một hơi dài cũng vận Linh Lực cực hạng, Hắn lại tiếp tục vận dụng kết hợp giữa Kiếm Ý và Ảo Mộng Hồ Điệp.
Hạ Vy miệng đọc pháp quyết rót Linh Lực vào chuôi Đao, Ánh Đao chói sáng hơn trước rất nhiều khiến cho các trưởng lão cũng không thể nhìn thẳng... Nàng hét thật to và một lần đột ngột biến mất và xuất hiện một khoảng cánh khá gần từ trên đầu Huỳnh Thắng định chém xuống một Đao...
Một hiện tượng kỳ lạ xảy ra Thanh Đao sáng chói ấy chưa hình thành tuyệt chiêu thì ngừng lại bất động, cả người nàng cũng bất động. Một hư ảnh Hồ Điệp khổng lồ lấy Nàng làm trung tâm lúc hiện lúc ẩn nhìn vô cùng hùng vĩ. Nếu từ bên ngoài nhìn vào sẽ thấy Nàng như một nàng tiên Bướm tay cầm thanh Đao giơ lên muốn chém xuống nhưng lại thôi...
Mông Cổ dụi mắt nhiều lần như thể Ve Trâu bay vô mắt.
Thanh Nguyệt đứng phắt dậy mặt âm trầm ra nước không nói gì vì cảnh tượng trước mắt vượt ra khỏi cảm nhận của Nàng.
Mẫn Nhan chân bước lên rồi lại lùi, không biết làm gì cho phải.
Huỳnh Thắng nhìn Hạ Vy một lúc rồi phi thân lên tước vũ khí của nàng rồi mới thu chiêu. Sắc mặt hắn khá tái nhợt đi, Hạ Vy rơi tự do xuống đất hắn đưa tay đỡ nàng, thân thể nàng nằm gọn trong lòng hắn như chú rể ẩm cô dâu nằm ngang, chuẩn bị đặt lên giường !!!
Một lúc sau nàng ý thức được điều gì liền đỏ mặt ngồi bật lên rút cho Hắn một cái bàn tay vô mặt in hẳn Năm ngón tay không trượt ngón nào!!!