Khuê Thành trước mặt, là một thành thị nhỏ, diện tích khoảng sáu ngàn mét vuông.
Cổng thành lớn khoảng sáu mét vuông. Người người vô ra khá nhiều, đa số là người dân trong thành và các lái thương nhỏ.
Vô thành tự do không mất phí, hắn điều chỉnh lại trang phục, vuốt thẳng các sợi tóc, dáng người thật là tiêu sái bước vô thành.
Do thân pháp đạt đến viên mãn! nên bước chân của hắn đi vô cùng nhẹ nhàng, chậm rãi, nhưng nhanh nhẹn vô cùng, nếu hắn vận công thì có thể thấy tàn ảnh.
Trước tiên thăm dò tình hình trong thành và thành chủ là ai, rồi tính tiếp. Hắn đi vào một quán ăn bình dân, chọn một chỗ ngồi, rồi gọi tiểu nhị kêu món. Quả thật từ khi luyện công pháp hắn rất mau đói.
Hắn gọi những món ngon và rượu ngon nhất quán định dò hỏi thì có một thanh niên đến gần hắn lên tiếng “ Chào huynh, tôi tên Cao Hà Nhân, con trai út gia tộc họ Cao, không biết cao danh quý tánh của huynh như thế nào để tiện xưng hô?”
Tại hạ tên Huỳnh Thắng, trông huynh có lẽ lớn hơn tôi, hiền huynh không biết là có việc gì ?” Nhìn Hà Nhân khá đẹp trai, ăn mặc chỉnh tề, trên tay lại cầm quạt phe phẩy, trông rất là thư sinh, nên hắn mới tiếp chuyện.
“Hiền đệ, đừng khách sáo, huynh thấy hiền đệ rất lạ, hình như từ nơi khác mới đến ?”
“Vâng, đệ từ xa mới đến” Huỳnh Thắng nói.
“ Nếu hiền đệ mới đến không biết nhiều việc, ăn xong hiền đệ đến nhà huynh chơi, huynh đệ mình kết giao, huynh sẽ giúp hiền đề giải quyết công việc, đệ thấy thế nào ?”
Hà Nhân niềm nở hỏi.
Thấy Hà Nhân nhiệt tình muốn kết giao bạn hữu, hắn vui vẻ nhận lời
“ Vâng, chúng ta ăn xong, đệ sẽ đến nhà hiền huynh một chuyến”
Vèo...”
Sau khi ăn no, tính tiền xong hắn theo Hà Nhân về nhà, trên đường đi, hẳn hỏi những việc mà hắn không biết, Hà Nhân vui vẻ trả lời và giải thích tỉ mỉ.
Đi một lúc thì đến nhà Hà Nhân, một ngôi nhà rất đẹp và rộng như một phủ đệ. Bước vào trong, một nam người hầu đón chào và dẫn đến phòng khách, đến phòng khách, Hà Nhân cho người hầu nam lui đi rồi cầm bình trà rót nước nói “Hiền đệ cứ tự nhiên, nhà huynh rất hiếu khách, nếu không ngại thì hiền đệ ở đây chơi vài bữa rồi đi cũng không sao.”
“Cảm ơn hiền huynh, nếu có việc gì khó, sẽ nhờ huyền huynh” hắn vui vẻ trả lời
Đang trò chuyện, thì một lão nhân từ trong nhà đi ra, nhìn hình dạng lão nhân, chắc là Gia phụ của Hà Nhân, khuôn mặt khá phúc hậu, ăn mặc giản dị nhưng vẫn toát ra khí chất gia tộc giàu có.
“ Cha, con giới thiệu với cha đây là Huỳnh Thắng hảo hữu của con” Hà Nhân nói
Lão nhân nhìn Huỳnh Thắng, diện mạo đẹp trai, vầng tráng cao thông minh có ánh mắt cương trực nên nở nụ cười phúc hậu gật đầu chào. Huỳnh Thắng cũng đứng chào đáp lễ “gặp qua đại thúc”.
“Chắc con là bạn mới của Hà Nhân, nó thỉnh thoảng cũng mời bạn về chơi. Con biết không, đại thúc chỉ có nó là con trai, tỷ tỷ của nó đã lấy chồng, đại thúc muốn có cháu nội bồng mà khuyên mãi nó không chịu lấy vợ, có gì con khuyên can giúp”!!!
Hà Nhân nghe xấu hổ, muốn nói thì phụ thân hắn nói tiếp. “ hai đứa tiếp tục trò chuyện đi, ta có việc đi trước”, sau đó liền rời đi.
Hà Nhân lắc đầu cười khổ nói: “Hiền đệ, ta đã cho người dọn phòng, tối nay ta có hẹn với bạn ở tửu lâu, đệ đi cùng cho vui”
“Vâng ,làm phiền hiền huynh” Huỳnh Thắng trả lời
Người hầu được Hà Nhân gọi ra, sau khi phân phó rồi trở về thư phòng.
Vèo!
Trong phòng, Huỳnh Thắng không nghỉ ngơi mà tiếp tục luyện công.
Đêm đến thật nhanh, hai bộ công pháp và thân pháp hắn đã luyên đến viên mãn!!!. Mặc dù từ đại thành đến viên mãn kém nhau một cấp bậc, nhưng làm khó biết bao nhiêu võ giả tu luyện.
Phẩm giai bí tịch càng cao thì càng khó luyện. Người khác mà biết hắn trong vòng năm ngày luyện được viên mãn phẩm giai địa cấp thân pháp và công pháp chắc sẽ bị hù chết.
Đang vui mừng thì nghe tiếng gõ cửa của Hà Nhân. Hắn cùng Hà Nhân lên xe ngựa đã chờ sẵn ở ngoài cửa. Ở trong xe, Hai người hàn huyên với nhau, Hà Nhân giới thiệu những cửa hàng, tửu lâu lớn đi qua... không biết bao lâu thì xe ngựa dừng lại tại một tửu lâu tên là Thanh Cầm, nhìn sang trọng hơn hẳn các tửu lâu mà hắn đã nhìn thấy trước đó,ở đây có nhiều cô nương xinh đẹp đon đả chào khách.
Một người đại nương ăn mặc khá đẹp và đeo rất nhiều trang sức lấp lánh đến gần xe ngựa của hắn chào hỏi “ Cao công tử khỏe không? Trông công tử càng ngày càng phong độ hơn, mời Cao công tử vô trong”
Hà Nhân gật đầu, lấy một túi bạc ném cho phụ nữ đó, rồi đi trước, Huỳnh Thắng đi sau.
Hai người vừa bước vào trong thì có hai cô nương dễ thương đến chào hỏi và nói “ Tào công từ, Liễu công tử chờ ở bên bàn khách quý đã lâu, mời nhị vị công tử theo lối này”. Hai cô nương dẫn đến một cái bàn lớn, đặt ngay giữa sảnh, có thể nhìn toàn sảnh và gần kháng đài nơi mà mọi người trình diễn.
Sau khi chào hỏi, Hà Nhân giới thiệu với mọi người về hảo hữu mới của mình. Huỳnh Thắng cũng ôm quyền chào hỏi.
Tào công tử cất tiếng nói “ hôm nay, sẽ có màn biểu diễn ca múa và đánh đàn của Diệu Nhi cô nương, nên hôm nay sẽ đông lắm, hội tụ nhiều công tử, còn có thể có Lỗ công tử là nhi tử của chủ thành”
Mọi người nghe giới thiệu mà hưng phấn, chỉ có Huỳnh Thắng là cảm thấy không hứng thú, nhưng vì lịch sự hắn cũng tỏ ra vui vẻ. Hắn nhấp miếng trà và quan sát xung quanh một vòng, có cảm giác nguy hiểm, mặc dù trong đại sảnh rất nhiều người đang trò truyện huyên náo, nhưng không hiểu vì sao hắn vẫn cảm giác thấy có nguy hiểm, linh tính hắn cảm thấy như thế. Vừa lúc đó thì một tiếng nói trong trẻo phát ra từ một cô nương trên đài cao.
“Tiểu nữ là Diệu Nhi, rất vui và hãnh diện khi được biểu diễn cho mọi người trong đêm nay, Tiểu nữ xin được đánh đàn khúc “ Hồ điệp mộng” Diệu Nhi nói.
Huỳnh Thắng nhìn Diệu Nhi đánh giá là một tuyệt sắc mỹ nhân, dáng người cao, mày liễu mắt phượng, môi hồng răng trắng, làn da trắng như ngọc luận dung mạo mà nói nàng là nữ tử xinh đẹp nhất hắn từng gặp, lại thêm giọng nói trong trẻo thật là đầy cuốn hút chỉ đáng tiếng ngực hơi bằng phẳng như cái phi trường!!! hắn hận thầm “ Ông trời thật bất công, đã cho nàng sắc đẹp, cho nàng giọng nói ngọt ngào, đánh đàn giỏi…mà sao lại tiếc vài ký thịt không cho nàng luôn”!!! thật là làm cho người ta tiếc hận không thôi, nhưng cũng được xem là cực phẩm giai nhân Y_Y”.
Đại sảnh trở nên im lặng một cách lạ thường, mọi ánh mắt, chú ý điều tập trung trên kháng đài. Đối với hắn đánh giá mỹ nhân chỉ cần một cái liếc là đủ, và hắn cũng không quan tâm, nhìn mỹ nhân mà cảm thấy đau xót cho “tiểu đệ”.
Những suy nghĩ vừa rồi chỉ trong vài cái hô hấp, hắn dời ánh mắt đi chỗ khác, và hắn vô tình nhìn thấy một nữ tử cũng khá xinh đẹp, qua hình dáng, ăn mặc chắc là nha hoàn của Diệu Nhi vì cũng đứng trên khán đài, nhưng ở một chỗ khuất, không đáng chú ý. Linh cảm cho hắn thấy nữ tử này không phải bình thường, còn không bình thường chỗ nào thì hắn không biết.