Khả Vy liếc nhìn võ đài cũng khá ngạc nhiên vì Nguyệt Vân lại sử dụng Kiếm Ý, đều đó chứng tỏ nàng tôn trọng đối thủ và người đó xứng đáng để nang sử dụng.
Thanh Nguyệt đại trưởng lão của Băng Sơn Tông cũng ngạc nhiên nhưng nàng tỏ ra bất bình vì đối thủ của Nguyệt Vân yếu hơn nhiều. Mỗi lần sử dụng Kiếm Ý rất tốn linh lực, không phải trọng yếu thì không nên sử dụng.
Khoái Kiếm bị Kiếm Ý của nàng áp chế không thở nổi, mặt tái xanh khắp người nhiều vết thương nhỏ Kiếm Ý tạo ra, dù không trọng thương nhưng có thể mài cho đến chết. Hắn cắn răng chịu đựng hiếp mắt nhìn về Nguyệt Vân nói “ Ta nhận thua”.
Khoái Kiếm bước loạng choạng xuống võ đài và đi xuông hàng ghế ngồi nghỉ, hắn ngạc nhiên khi Thấy Ly Lan, Tri Thức, Yến Trang trên người thương tích đầy mình nhất là Ly Lan. Mọi người nhìn Khoái Kiếm đi đến gần cũng liền nén đau đứng lên dìu đến chỗ ngồi phục dụng đan dược chữa thương.
Huỳnh Thắng mở mắt đi đến gần mọi người hỏi thăm. Khoái Kiếm nhìn hắn cười nói “ Chúng ta cần phải nổ lực rèn luyện hơn nữa thì mới hi vọng, còn một mình đệ hãy cố gắng lên”.
Hắn gật đầu và liếc nhìn thương thế của Ly Lan, mặc dù nàng đã phục dụng đan dược nhưng không giảm bao nhiêu. Với kỹ năng Ngự châm của hắn có thể giúp thương thế của sẽ giảm rất nhiều nhưng ở đây đông người nên không thế giúp.
Mông Cổ cùng hai trưởng lão đến hỏi thăm muốn đưa nang về phòng nghỉ ngơi nhưng nàng không đồng ý vì nàng muốn xem Huỳnh Thắng thi đấu xong rồi cùng về, mọi người cũng đồng ý như thế nên các vị trưởng lão cũng không ép.
Mọi người ngồi nói chuyện với nhau, Huỳnh Thắng nhìn về các võ đài, cuộc đấu còn vài trận nữa là kết thúc vòng loại.
“Trận đấu cuối cùng mời Huỳnh Thắng và Tịnh Thân lên võ đài” Mẫn Nhan lên tiếng.
Tiếng nói vừa kết thúc thì “ vèo” một luồng gió phát ra mọi người nhìn lên võ đài thì thấy Huỳnh Thắng đang chắp tay đứng chờ. Mọi người bàn tán xôn xao nói. “Chắc hắn muốn thua cho nhanh để cùng đoàn tụ Tông môn cuốn gói về cho nhanh đây mà”.
Tiếng cười ha ha vang lên, có một trưởng lão nói với người đồng cấp kế bên “ Trương huynh có dám cược ta không, một ăn mười ta cá Tịnh Thân sẽ thắng”.
Người mời cá cược không ai khác đó là Thanh đại trưởng lão của Hắc Hùng Tông. Trương đại trưởng lão nghe mời cược cũng biết chắc mình sẽ thua không hi vọng nhiều nhưng cũng gật đầu đồng ý để xã giao.
Tịnh Thân lên võ đài nhìn Huỳnh Thắng mà còn run sợ. Đối với hắn tu vi Kết Đan sơ kỳ đỉnh phong mà không thấy được Huỳnh Thắng xuất chiêu thế nào thì thật đáng sợ, đổi lại người khác cũng sẽ như thế.
Thanh đại trưởng lão nhìn thấy thái độ của đệ tử mình rất ngạc nhiên, vì sao Tịnh Thân lại run sợ trước tên này, mặc dù trong Tông môn hắn không được đánh giá là giỏi nhưng vẫn hơn rất nhiều đệ tử khác.
Sau khi cả hai hành lễ, trọng tài tuyên bố “ bắt đầu”. Huỳnh Thắng vẫn đứng yên khoanh tay nhìn Tịnh Thân không nói gì, nhìn thái độ khinh thường của hắn Tịnh Thân tức điên liền vận linh lực miệng đọc pháp quyết lao lên và dùng Đao chém cực nhanh về Huỳnh Thắng.
Hắn vẫn đứng yên bất động mỉm cười khiến cho mọi người nghĩ tên này điên thật rồi.
Thật sự Huỳnh Thắng biết rất rõ tu vi của Tịnh Thân, hắn không phải xem thường đối thủ, cái hắn đang làm là làm cho Tịnh Thân tức giận ra chiêu sẽ có vô số kẻ hở để hắn chiếm tiên cơ. Đó chỉ là mục đích phụ, còn mục đích chính là xây hình tượng của bản thân để mọi người đánh giá hắn là kẻ điên, ngạo mạn...
Lúc ấy các đối thủ sau cua hắn sẽ lơ là, xem thường hắn lúc ấy hắn sẽ dễ dàng chiến thắng mà không phải dùng hết sức. Ngoài ra mục đích cuối của hắn là che giấu sự suy yếu của linh hồn chưa phục hồi.
Tịnh Thân ra chiêu mặc dù mạnh nhưng lộ điểm chết quá nhiều, Đao hắn chém nát thân thể Huỳnh Thắng khiến các khán giả sợ hải vì đây là lần đầu mọi người nhìn thấy thi đấu mà giết người.
Đơi với các cao thủ chân chính thì họ nhìn là biết Tịnh Thân chỉ chém vào hư ảnh. Đến đây họ cũng biết được kết quả.
Sau khi ra chiêu Tịnh Thân mới biết là mình chém vào hư ảnh, mồ hôi hắn chảy ra như tắm khi có một vật nhọn lạnh lẽo để sát ngay sau cổ của hắn. Đó là mũi kiếm của Huỳnh Thắng.
Trọng tài liền ra lệnh kết thúc trận đấu và tuyên bố giải tán để ngày mai tiếp tục thi đấu.
Huỳnh Thắng tra kiếm vào vỏ sau đó phi thân xuống gặp mọi người mỉm cười nói “ Thật là may mắn”.
Mọi người nghe hắn nói mà muốn cho hắn một đá nhưng vẫn nhịn xuống và chúc mừng chiến thắng. Mông đại trưởng lão không nén được cảm xúc vịn hai tay lên vai hắn nói “ Con làm tốt lắm, rất xứng đáng là một hạch tâm đệ tử, khi về lại Tông môn ta sẽ báo cáo lên trên để có phần thưởng xứng đáng”.
Trong lòng mọi người biết Huỳnh Thắng khá may mắn khi gặp phải đối thủ dễ chơi. Còn bọn họ thì ngược lại nhất là Khoái Kiếm và Ly Lan gặp toàn thứ gì đâu! Nhưng mọi người thật sự cảm thấy rất hãnh diện vì chiến thắng này.
Thanh đại trưởng lão đau xót móc túi chung tiền cược và quay lưng đi.
Mọi người cũng dần giải tán về phòng của mình. Các đệ tử bàn tán xôn xao “ Không ngờ tên đó may mắn thật, có thể kết thúc trận đấu mà không bỏ nhiều sức lực”. Nhưng có người không cho là vậy...