Đêm khuya, trăng treo lên cao từng cơn gió mát lạnh thổi vào mặt thật sảng khoái. Buổi thảo luận đã kết thúc hắn trở về phòng mình, mặc dù hắn tham gia Thảo luận nhưng hắn chỉ nhìn và ngồi nghe chứ không đưa ra ý kiến vì hắn cảm thấy không hứng thú.
Sáng sớm hôm sau, khi ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào khe cửa sổ, hắn từ từ mở mắt và thở ra một hơi dài. Hắn cảm thấy băn khoăn vì Linh Hồn chỉ phục hồi hơn một nửa thật quá chậm. Hắn thay đồ rồi ra khỏi phòng tập hợp cùng mọi người.
Thật tế Linh Hồn hắn phục hồi như vậy đối với người khác là cực kỳ nhanh, đổi lại người khác có khi mất hơn cả tháng để phục hồi một nửa. Linh Hồn rất khó phục hồi, đó là do tiêu hao Linh Hồn nếu đổi lại bị thương Linh Hồn thì không có đan dược cấp cao trị liệu thì sẽ mãi mãi không phục hồi được.
Sau khi mọi người tập trung đầy đủ thì được hai đại đệ tử dẫn đến Hội sảnh, nơi tổ chức Đại hội võ của lần này. Nơi đó không xa chỉ mất hơn một nén hương là đến. Nhìn Hội sảnh thật to lớn và kiên cố, nó toát ra một cổ khí thế tĩnh lặng khiến cho ai nhìn một lần đều cảm thấy ngột ngạt bồn chồn khó tả thành lời...
Hội sảnh xây dựng hình vòng tròn, có bố cục như các sân đá banh trên trái đất. Mọi người được dẫn đến khu vực đặc biệt dành cho các Tông môn tham gia Đại hội võ.
Sau khi đến đúng vị trí Huỳnh Thắng lướt nhìn nhanh xung quanh một vòng, hắn nhìn thấy các Tông môn cũng được xắp xếp sát bên, còn trên cao là hàng ngàn đệ tử Thiên Địa Tông ngồi chật cứng trên khán đài miệng hô to khảu hiệu “ Thiên Địa vô đich...”
Những tiếng hô vang đầy khí thế cũng tạo trong lòng mọi người một áp lực vô hình. Mông đại trưởng lão ngồi điềm tĩnh và trấn an các đệ tử của mình.
Một tiếng nói lớn ở giữa trung tâm Hội sảnh vang lên thật to và đều “ Kính chào mọi người, ta là Mẫn Nhan Thái thượng trưởng lão của Thiên Địa Tông chính thức tuyên bố Đại hội võ chính thức khai mạc”.
Mặc dù Hội sảnh rất lớn nhưng âm thanh nghe rất rõ giống như người đứng sát bên nói chuyện. Cả khán đài tiếng vỗ tay “ ầm ầm” vang lên một lúc rồi ngừng hẳn, không khí trở nên im lặng khác thường.
Mẫn Nhan nói tiếp “ Đại hội võ lần này có một sự kiện rất đặc biệt, đó là Băng Sơn Tông đến cùng tham gia nên nội quy thi đấu và phần thưởng sẽ có thay đổi lớn”.
Tiếng nói đều đặn êm ai... Huỳnh Thắng lắng nghe quy định từng chữ một, thái độ vẫn thản nhiên như không có gì đặc biệt.
Nhưng đối với người khác thì không, nhất là các trưởng lão của các Tông môn mặt đều âm trầm lại vì nội quy lần này khác mặc dù phần thưởng rất lớn. Ở đây các đại trưởng lão ai cũng là Lão hồ ly nên khi Mẫn Nhan nói xong thì cũng đoán được vì sao nội quy thay đổi. Bất mãn thì làm sao ? Nhưng ai cũng cố gắng nhe hai hàm răng nở nụ cười nhìn nhau. Với nội quy này Thiên Địa Tông cũng không được lợi gì.
Mẫn Nhan nhìn mọi người không có ý kiến nên tuyên bố khai mạc Đại hội võ được phép bắt đầu.
Mông đại trưởng lão tập hợp năm đệ tử tham gia đại hội võ lần này ân cần dặn dò “ Các đệ tử cũng nghe rõ rồi đó, với nội quy mới này mặc dù ở vòng loại đã thua thì xem như loại, nên mọi người chỉ có một cơ hội duy nhất hãy cháy hết mình mà thể hiện dù thắng hay thua không qua trọng”.
Mọi người nghe xong lời dặn cuối cùng của Mông Đại trưởng lão đều nhiệt huyết sôi trào đó là hãy “ cháy hết mình dù thắng hay thua”.
Thấy mọi tâm thần đã ổn định, Mông đại trưởng lão gật đầu tán thưởng, hắn liếc nhìn Huỳnh Thắng thì tên này đã biến mất từ lâu, nhìn lên trên thì thấy Hắn đang bốc thăm xếp hạng thi đấu đầu tiên!
Các đệ tử tông môn khác cũng ngạc nhiên khi thấy hắn bốc thăm... Mọi người cũng lần lượt lên bôc thăm lấy số.
Một lúc sau Mẫn Nhan đọc lớn danh sách thi đấu “ Ly Lan đấu với Trung Hiển, Khoái Kiếm đấu với Nguyệt Vân, Khả Vy đấu với Phan Nam... Huỳnh Thắng đấu với Tịnh Thân”.
Nghe xong danh sách có kẻ buồn ra mặt vì xui xẻo gặp phải đối thủ mạnh và hi vọng vào vòng trong là không có.
Mông đại trưởng lão thở dài ngao ngán suy nghĩ “ Xem như các đệ tử tham gia lần này sẽ bị thua không nghi ngờ, xem như ý trời”.
Ly Lan và Khoái Kiếm nhìn nhau không nói một lời và nhìn sang Huỳnh Thắng đang ngồi thiền ở dãy ghế chờ. Cả hai đi đến bên hắn và ngồi xuống cũng nhắm mắt định thần.
“Mời các đệ tử nghe đọc tên bước lên võ đài, Khoái Kiếm, Ly Lan, Trung Hiển...” Mẫn Nhan đọc một loạt tên các đệ tử thi đấu các trận đầu tiên.
Khoái Kiếm và Ly Lan hít sâu một hơi nhìn nhau rồi tiến lên võ đài từ từ. Ly Lan nhìn Khoái Kiếm nói “ Sư huynh cẩn thận, đối thủ của Sư huynh là Nguyệt Vân của Băng Sơn, cô nàng này ít nói, trông hiền lành nhưng khi ra tay thì không nhân nhượng đâu”.
“ Muội cứ yên tâm ta biết phải làm gì còn Muội cũng phải hết sức thận trọng vì Trung Hiển của Thiên Địa Tông rất mạnh và nguy hiểm, hắn mặc dù năm trước đứng thứ chín nhưng được đánh giá khá cao”.
Nói xong Khoái Kiếm bước lên võ đài thì Nguyệt Vân đã đứng chờ hắn từ lúc nào với khuôn mặt trầm lặng, nàng mặc dù đứng yên nhưng khí thế bức người giống như kiếm tuốt ra khỏi võ.
Khoái Kiếm dù đứng cách nàng một khoảng cách nhất định nhưng lông tơ dựng đứng, hắn biết rằng Nguyệt Vân cũng ngộ ra được Kiếm Ý dù chưa thi đấu nhưng Kiếm Ý của nàng chắc chắn hơn hắn nếu so với Huỳnh Thắng có thể tương đồng.
Khoái Kiếm rút kiếm khỏi võ và hành lễ “ Xin chỉ giáo”
Nguyệt Vân cũng rút kiếm và đáp lễ. Trọng tài liền quát to “ Bắt đầu”.
Khoái Kiếm vận hết linh lực tột cùng truyền vào chuôi kiếm, thanh kiếm sáng chói toả ra ánh sáng vàng chói mắt, miệng đọc khẩu quyết rồi nhanh như gió bão chém nhanh về Nguyệt Vân, kiếm khí vẽ ra ba đường hình bán nguyệt bay nhanh như điện, khoá mọi gốc tiến lên Nguyệt Vân.
Nàng đoán trước được Khoái Kiếm sẽ ra chiêu mạnh nhất để “tất chiến tất thắng” nên nàng không hề xem thường. Miệng đọc khẩu quyết nàng truyền linh lực vào chuôi kiếm, thanh kiếm sáng lên, toả ra vô vàn những đường kiếm khí sắc bén trong bán kính hai mét, vô vàn kiếm khí dần dần thu nhỏ lại và cô đặc lại tạo thành hư ảnh một thanh kiếm bắn thẳng về phía trước.
Nói thì dài nhưng diễn biến nhanh như một chớp mắt.
Cả hai luồng kiếm khí dũng mãnh lao vào nhau, một tiếng nổ chói tai vang lên. Cả ba luồng kiếm khí của Khoái Kiếm sau va chạm ánh sáng ảm đạm dần và tan rã. Kiếm khí của Nguyệt Vân mặc dù đã suy giảm nhưng lao về Khoái Kiếm với tốc độ kinh hoàng.
Khoái Kiếm chỉ kịp vận hết sức khí lực vào chuôi kiếm để trược mặt đỡ kiếm khí nhanh chóng bay đến.
“ Ầm” một tiếng nổ vang lớn làm khói bụi bay xung quanh tại chỗ Khoái Kiếm đứng, mọi người đều chắm chú xem kết quả. Huỳnh Thắng liếc nhìn lên võ đài Khoái Kiếm thở dài rồi tiếp tục thiền định.
Hắn dự đoán được kết quả của Tông môn mình nên cũng không mấy ngạc nhiên. Một giọng cười mỉa mai vang lên gần hắn “ Đúng là Tông môn toàn kẻ yếu kém, ta xem ra ngươi cũng nên nhận thua sớm để khỏi phải mất mặt Tông môn” người đó không ai khác đó là Tịnh Thân thuộc Hắc Hùng Tông mà hắn đã từng gặp trên đường đến đại hội võ.
“ Xoẹt” một luồng gió nhanh như chớp lướt qua đỉnh đầu Tịnh Thân, hắn hốt hoảng không kịp tránh né bởi vì tốc độ quá nhanh, kiếm khí lướt qua đỉnh đầu một hồi mới phát ra âm thanh thử nghĩ tốc độ kiếm có bao nhiêu nhanh! Sờ trên đỉnh đầu bị gọt bằng phẳng một khúc, người hắn đổ đầy mồ hôi không dám nói xàm mà lủi đi mất. Vì mọi người tập trung xem thi đấu nên không ai nhìn thấy cảnh vừa rồi...
Khoái Kiếm chật vật lui về sau vài bước, khoé miệng có vết máu tươi nhiễu xuống, hắn dùng tay lau vết máu mỉm cười nói “ Hảo kiếm chiêu, nhưng như vậy chưa đủ tư cách để ta nhận thua”.
Nói xong hắn tiếp tục vận linh lực lền đến cùng cực thả ra Kiếm Ý tạo ra phong nhuận trong bán kính hai mét, ai đứng trong phạm vi sẽ bị ảnh hưởng có cảm giác như đứng gần hàng ngàn mũi kiếm chĩa về phía mình làm cho tinh thần rung động khó mà tập trung.
Nguyệt Vân ánh mắt ngạc nhiên nhìn hắn nhưng không nói gì, nàng cũng vận linh lực kéo lên cao và thả ra Kiếm Ý, cổ kiếm khí của nàng vừa tạo ra rất mạnh mẽ trong giây lát áp chế Kiếm Khí.
Một đại trưởng lão nhìn diễn biến trận đấu mà thầm than, Kiếm Ý tầng hai đỉnh phong thật là một thiên tài hiếm thấy. Ta đến tuổi này cũng chỉ có thể ngộ Kiếm Ý tầng ba sơ kỳ mà thôi, Tên tiểu tử kia thật không may, nếu không nhanh nhận thua nếu để Nàng xuất kiếm kết hợp với Kiếm Ý thì thật khủng bố. Ở thế giới này Kiếm Ý chia làm chín tầng, tầng càng cao thì hình ảnh kiếm khí càng chân thực lúc đó có thể dùng tay thay kiếm. Và giết người không hình.