Vô Địch Thần May

Chương 45 : KẾT TÌNH HUYNH MUỘI




Huỳnh Thắng quyết định bước nhanh khỏi phòng và đến phòng Ly Lan nói chuyện.

Nghe giọng nói của hắn bên ngoài phòng làm cho nàng vô cùng ngạc nhiên nhưng nàng cũng bước ra mời hắn vào. Huỳnh Thắng nhìn nàng một lúc rồi xoắn xuýt mở miệng đề cập thẳng vấn đề “ Ta đến gặp sư muội là muốn nói chuyện đại sự và nhờ sư muội giúp đỡ nếu như Muội không thích thì xem như ta chưa nói gì”.

Nàng nhìn hắn trịnh trọng như thế thì càng ngạc nhiên hơn vì trong tâm của nàng đối với hắn chẳng có gì tốt lành. Trầm lặng một chút nàng liền nói “ Huynh nói một chút nghe xem, nếu là việc quan trọng và Muội giúp được thì sẽ không chối từ”.

Huỳnh Thắng gật đầu nói “ Lần đại hội này có biến cố lớn, ta muốn mình lọt trong top mười nhưng ta không có bí kiếp võ công nào mạnh hết nên ta muốn qua nhờ muội truyền thụ võ công cho ta, nếu Muội đồng ý ta cam đoan sẽ trong top mười lấy vinh quang về cho Tông môn”.

Nàng nghe xong giật mình giống như nghe nhầm hỏi lại “ Truyền võ công cho huynh? Muội không phải là đối thủ của huynh thì truyền cái gì? Với lại còn hai ngày là đại hội võ khai mạc rồi làm sao mà kịp ?”

Hắn cười và trả lời lại nàng theo kế hoạch mà hắn soạn ra trước khi gặp mặt “ Ta có một thiên phú là có thể học bất kỳ võ công nào khi thấy người đó sử dụng một lần nhưng chỉ có thể mô phỏng một phần thôi chỉ có thế phát huy một nửa là tối đa, nếu nàng có thể truyền cho ta thì lại khác”.

Nghe hắn trả lời nàng cảm thấy đứng trước mặt một Yêu nghiệt chứ không phải là người. Lời hắn nói nàng cũng có nghe qua nhưng chưa gặp bao giờ ngay cả Mông đại trưởng lão cha của nàng cũng thế. Việc này khá quan trọng nên nàng không tự quyết mà phải xin ý kiến cha. Nàng nói “ Huynh hãy theo Muội đến gặp Cha của ta để xin ý kiến, nếu Người đồng ý thì không có gì để nói”

Huỳnh Thắng gật đầu đáp ứng. Cả hai rời phòng đến phòng Mông Cổ.

Trong phòng Mông đại trưởng lão, sau khi nghe Ly Lan kể lại chuyện của Huỳnh Thắng. Mông đại trưởng lão trầm ngâm đi đến rồi lại đi lui thỉnh thoảng nhìn hắn vài lần... Cuối cùng Mông đại trưởng lão dừng lại ngồi trên ghế nói “ Truyền thụ công pháp cho ngươi thì không thể...”.

Huỳnh Thắng nghe đến đây không nói gì định cáo từ thì Mông đại trưởng lão lại nói tiếp “ Ta chưa nói hết, nếu ngươi và Ly Lan kết giao thành huynh đệ thì không sao”.

“ Đúng là hồ ly, rừng càng già càng cay Lão hồ ly này muốn lợi dụng mình lúc này để trói buộc về sau có gì sẽ nhờ giúp cho dễ đây mà” Huỳnh Thắng suy nghĩ trong đầu.

Tuy nhiên hắn vẫn mở miệng nói “ Làm huynh đệ kết giao thì Tiểu bối xin bằng lòng”.

Mông đại trưởng lão nghe lời này vui vẻ cười nói “ Bậy ta cho phép Ly Lan truyền võ cho con. Ta hy vọng con giữ đúng cam kết là trong top mười. Thôi hai đứa có thể rời đi”.

Cả hai cáo từ và ra ngoài. Ly Lan nhìn hắn một lúc rồi nói “ Ảo Mộng Hồ Điệp Kiếm chia làm ba chiêu thức : Thức thứ nhất Hồ Điệp Vô Ngã, thức thứ hai Ảo Mộng Hồ Điệp, thức thứ ba Ảo Mộng Vô Ngã. Muội chỉ luyện được thức thứ hai mất một năm rưỡi” nàng nói đến đây mà mặt lộ vẻ kiêu hãnh.

Huỳnh Thắng không nói gì vẫn chăm chú lắng nghe. Ly Lan cảm thấy như nói chuyện với Đầu đất! Nàng kiềm sự tức giận xuống và nói tiếp “ Vậy ta sẽ truyền cho huynh hai thức đầu, còn thức thứ ba thì huynh tự tìm hiểu”.

Hắn nghe đến đây liền nói “ Sư muội đưa ta cuốn bí kiếp là được rồi, ta tự tìm hiểu cũng được sẽ không làm phiền Muội đâu. Xem như ta nợ Muội một món ân tình”.

Hắn vừa dứt lời thì “ Vèo” một quyển sách bay nhanh muốn đập vào mặt hắn nhưng hắn đã dùng hai ngón chụp lại trước mặt. Ly Lan tức giận nói “ Vậy thì cầm lấy mà luyện, đồ không biết điều”.

Nói xong nàng quay lưng một trăm tán mươi độ quay về phòng mình.

Huỳnh Thắng vân vê quyển sách thắc mắc tự hỏi bản thân mình làm gì sai mà để nàng giận.

Hắn rất thông minh, nhưng trong vấn đề nam nữ thì có lẽ Hắn ngu hơn bò! Vì lúc ở Trái Đất gần ba mươi tuổi mà vẫn trong hội “ Những người độc thân vui tính”. Nếu như hắn vẫn thế có lẽ về già sẽ vô hội “ Những người già neo đơn!!!!”.

Gạt bỏ những suy nghĩ hỗn tạp, hắn bắt đầu luyện bí kiếp võ công Ảo Mộng Hồ Điệp.

Cuốn bí kiếp này đạt địa giai công pháp nhưng nếu luyện thành thức thứ hai trở lên thì có thể sánh ngang Thiên Giai công pháp đỉnh tiêm. Vì đặc thù của công pháp này kết hợp sức mạnh giữa Linh Hồn và Linh Lực của bản thân người sử dụng.

Đặc biệt thức thứ ba đạt viên mãn đòi hỏi người sử dụng phải có Linh hồn cực cao thì mới chèo chống nổi. Về điều này thì hắn cực kỳ tự tin.

Sáng hôm sau, người hắn mồ hôi đầm đìa, con mắt đỏ lên vì luyện bí kiếp. Hắn đã luyện đến thức thứ ba viên mãn vì thao luyện nhiều lần nên Tinh thần mệt mỏi vì Linh Hồn bị tổn hao nhiều.

Hắn không vội đứng dậy mà phục dụng một viên đan dược. Linh Lực phục hồi rất nhanh nhưng Linh Hồn thì không. Vì hắn không có đan dược phục hồi Linh Hồn!!! Thật nguy hiểm không biết ngày mốt có phục hồi kịp hay không... Hắn xếp bằng ngồi thiền cho đến chiều hôm sau.

Ly Lan có vài lần nhìn trộm phòng của hắn để hỏi thăm nhưng không thấy hắn đi ra.

Nàng không dám làm phiền vì biết hắn đang tu luyện, nàng chỉ sợ hắn vì quá tập trung mà bị phản phệ và có thể tẩu hỏa nhập ma. Vì bản thân nàng khi luyện thức thứ hai cũng xém bị phản phệ, rất may là có cha nàng giúp đỡ nên mới vượt qua, hiện tại thức thứ hai của nàng chỉ là sơ kỳ nên khá yếu nhưng đối với người khác cũng tạo nguy hiểm vì nó cũng tấn công vào Linh Hồn.

Nàng lo sợ điều không may sẽ xảy ra, nếu như hắn có bị gì thì sẽ ảnh hưởng đến cả Tông môn vì Cha nàng có tâm sự với nàng rằng Hắn là một thiên tài trong thiên tài và ông ấy đặt kỳ vọng rất nhiều vào hắn...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.