Vô Địch Thần May

Chương 42 : TU VI TĂNG LÊN




Huỳnh Thắng nhận linh thạch thoáng kiểm tra rồi hành lễ cáo từ. Hắn vội quay về phòng nghỉ của mình.

Trên đường gần về đến nhà, hắn thấy một đám đông ở xa và nghe rất rõ giọng nói của Ly Lan “ Ta không lấy cắp Mộng Ảo Ngọc các ngươi tránh ra, nếu không đừng trách ta”

Huỳnh Thắng lướt đến gần đám đông thấy hai thanh niên da ngâm đen có khuôn mặt tam giác đứng chắn trước mặt và sau lưng Ly Lan. Kế bên là một thanh niên tuấn tú áo trắng cầm quạt cười nói “ Nếu tiểu thư không lấy thì tại sao nó nằm trong túi của nàng ?”

ua lời mọi người xì xầm bàn tán Huỳnh Thắng biết được lai lịch bất hảo của vị công tử áo trắng này, hắn là Bạch Dương công tử, con út của Bạch Đằng là thành chủ của Thương Lang Thành.

Hắn suốt ngày ăn chơi, ghẹo gái và có sở thích làm nhục con gái nhà lành. Dù là ai chỉ cần hắn thích và để ý thì cô gái ấy sớm hay muộn cũng sẽ bị hắn làm nhục. Ai nấy cũng thở dài cảm thương cho cô gái, nhưng không ai dám đứng ra bênh vực.

Huỳnh Thắng rẽ đám đông đi vô liếc nhìn Ly Lan và quay sang Bạch Dương nói “ Công tử cho ta hỏi Mộng Ảo Ngọc là vật trân quý gì mà sư muội ta lại đi đánh cắp chứ?”

Bạch Dương nhìn Huỳnh Thắng một lúc rồi nói “ Thì ra công tử đây là sư huynh của nàng, ở đây mọi người đều làm chứng là nàng lấy cắp Ngọc quý của ta, Mộng Ảo Ngọc có tác dụng giúp tinh thần tĩnh dưỡng, có thể khu trừ ác niệm xua đuổi quỷ ma”

Huỳnh Thắng mỉm cười nhìn trên tay Bạch Dương cầm viên ngọc màu tím toả ra một luồng hơi sương mỏng quanh viên ngọc nói “ Ta thấy viên ngọc trên tay của Bạch công tử dường như không có tác dụng thần kỳ như thế, nó chẳng qua là viên tinh hạch của ma thú Ảo Cẩu Tinh đã tu luyện lâu năm mà thành”.

Bạch Dương nghe thế trong tâm nổi lên một tia ngạc nhiên. Vì Huỳnh Thắng nói rất đúng, còn công dụng là do hắt bịa ra nhưng mà ma thú Ảo Cẩu Tinh là một loại ma thú rất hiếm và nguy hiểm muốn giết nó phải là tu sĩ cấp Nguyên Anh trở lên nên người biết được càng thêm ít.

Nhưng do phóng lao phải theo lao nên hắn nói “ Công tử không nên ăn nói vô căn cứ như thế, Ăn bậy thì được nhưng không được nói bậy, nếu công tử chứng minh được lời mình nói thì ta sẽ bỏ qua, đồng thời tặng luôn viên ngọc này còn không chứng minh được thì ta sẽ đem tiểu thư này về thành để xét xử”.

Hắn nói xong liếc nhìn Ly Lan đầy dục vọng. Nàng thấy được ánh mắt này mà run sợ theo bản năng, nhưng vẫn trừng mắt lại với hắn.

Huỳnh Thắng nhẹ nhàng mỉm cười rồi từ tốn nói “ Ảo Cẩu Tinh là ma thú thuộc tính Âm, nên sẽ rất sợ những vật thuộc tính dương. Công tử có thể lấy hai viên linh thạch thuộc tính dương để gần viên ngọc sẽ thấy kết quả ngay thôi”

Bạch Dương ngạc nhiên nghe Huỳnh Thắng nói nhưng vẫn làm theo kết quả là hai viên linh thạch bốc khói rất nhanh và biến mất còn viên ngọc thì trở nên nhạt hơn và dường như bị ăn mòn nên nhỏ lại... Mọi người ở đây đều ngạc nhiên và trầm trồ nói “ Đúng là tinh hạch của Ảo Cẩu Tinh rồi”.

Bạch Dương mặt đỏ như đít khỉ quát “ Ngươi dám phá ngọc của ta, bây đâu đem hai người này về thành cho ta xét xử”.

Một tiếng quát cất to “ Đủ rồi, ngươi hãy về trước và trong phòng tự suy nghĩ về hành động mình đã làm, không được phép của ta thì không ra được ngoài” Một đàn ông trung niên cao to râu quai nón mặc áo choàng màu đỏ ngồi trên thú cưỡi quát.

Mọi người nhìn về hướng đàn ông trung niên liền chắp tay hành lễ nói “ Tiểu nhân kính chào thành chủ đại nhân”. Huỳnh Thắng và Ly Lan cũng gật đầu chào hành lễ.

Bạch Đằng nhìn lướt qua Ly Lan rồi nhìn Huỳnh Thắng một lúc đánh giá rồi nói “ Thật là hổ thẹn, ta sẽ dạy nó lại mong hai vị đừng chấp nó. Hai vị có phải là đệ tử của Nam Việt Hải Tông không?”

“ Đúng, tại hạ là đệ tử của Nam Việt Hải Tông” không biết đại nhân có gì chỉ dạy?” Huỳnh Thắng đáp.

Bạch Đằng cười lớn nói “ Bổn toạ ngưỡng mộ đã lâu, không thể gặp mặt để tiếp đãi khi nào có dịp sẽ đích thân mời Quý tông vô phủ ta làm khách. Hiện tại ta có việc, cáo từ trước”.

Nói xong Bạch Đằng ra hiệu thú cười chạy thật nhanh và biến mất trong đám đông. Huỳnh Thắng liếc nhìn nàng, không nói gì và quay về phòng nghỉ. Ly Lan thấy vậy vô cùng tức giận nhưng không phát tiết ra cũng theo sau quay về phòng của mình...

Huỳnh Thắng quay nhanh về phòng là muốn hấp thu linh thạch để tăng tu vi. Hắn lấy tất cả linh thạch ra và không thèm suy nghĩ mà nhanh chóng hấp thu. Tu vi không ngừng kéo lên bằng tốc độ bàn thờ: Kết Đan Trung Kỳ, Kết Đan Trung Kỳ đỉnh phong, Kết Đan Hậu Kỳ .....

Hô!

Kết Đan Hậu Kỳ đỉnh phong. Hắn thở ra trọc khí nhìn lại số linh thạch còn đúng hai mươi viên. Khá đau lòng nhưng suy nghĩ về các chỉ số của mình tăng đột biến hắn cười ha hả không dứt...

Sức Mạnh một trăm bốn mươi bốn ngàn, Hộ Thể năm mươi ngàn bốn trăm, Trí Tuệ ba mươi ba ngàn tám trăm bốn mươi còn May Mắn thì trên hai trăm bảy mươi ba ngàn!

Tăng gần gấp đôi so với trước, nếu đem Sức Mạnh của hắn so với người cùng cấp độ thì chỉ có thể đem thiên tài mà so sánh. Nhưng về Trí Tuệ và May Mắn thì chắc không có cửa rồi vì Trí Tuệ của hắn gấp sáu lần người cùng cấp còn May Mắn thì chỉ có một trăm hai mươi lần thôi +_+...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.