Vô Địch Thần May

Chương 41 : LÊN ĐƯỜNG THAM GIA ĐẠI HỘI VÕ LÂM




Trên phi thú mọi người ít trò chuyện chỉ lo ngồi thiền. Bốn ngày trôi qua, phi thú bay đến một toà thành rộng lớn tên là “ Thương Lang Thành”.

Nó vẫn nằm trong phạm vi “ Quốc Nam Hà” nhưng cũng gần sát biên giới. Nơi đây rất đông người, đa số là khách vãn lai và thương lái. “ Trùng Vân Phi Tước” đáp xuống một mảnh đất trống bên trong thành khiến nhiều người xung quanh hiếu kì và đầy ngưỡng mộ.

Trung niên áo xám nói “ Mọi người có thể đi tham quan, sáng ngày mai chúng ta sẽ khởi hành”

Mông đại trưởng lão gật đầu nói “ Chúng ta đi thuê nhà nghỉ rồi sẽ đi tham quan, nhưng không nên gây chuyện”.

Tìm phòng trọ không mất nhiều thời gian, mọi người sau khi nhận phòng thì có thể tự do trong khoản thời gian này.

Mọi người chia nhau đi tham quan Thương Lang thành. Huỳnh Thắng cũng vậy, hắn đi một mình tham quan những nơi náo nhiệt.

Đi một lúc hắn dừng trước một cửa hàng đồ cổ cực kỳ sang trọng tên “ Kim Vọng Cổ”. Nơi đây khách ra vô liên tục, mọi người chủ yếu vô để trao đổi bảo vật hay muốn may mắn mua được bảo vật cổ giá hời.

Huỳnh Thắng cũng có ý này nên vô trong tham quan. Kim Vọng Cổ chia làm ba tầng riêng biệt. Tầng một để khách nhân muốn trao đổi vật phẩm của mình, tầng hai là nơi trưng bày đồ cổ có ghi rõ tên, công dụng và giá cả cụ thể của một món bảo vật cổ, tầng ba là cũng là nơi trưng bày bảo vật cổ nhưng chưa được định giá vì các nhà Khảo sư cũng không rõ lai lịch và công dụng của món đồ cổ đó.

Huỳnh Thắng dạo khắp một vòng tầng hai tham quan mà không để ý mảy may! Không phải hắn chê các bảo vật này không hợp pháp nhãn mà là các bảo vật này giá quá cao, thấp nhất cũng năm mươi linh thạch, hắn đang nghèo “ Trên răng dưới một rổ củ từ!” nên đành buông tha. Hắn đi thẳng lên tầng ba để tham quan vì dù sao cũng đã đến đây thì cũng nên xem cho biết.

Trong Tầng ba diện tích rất rộng, nhưng bảo vật chỉ trưng bày thưa thớt mà người tham quan lại cực kỳ đông. Họ đang thảo luận với nhau rất sôi động. Huỳnh Thắng ngạc nhiên liền hỏi một tiểu cô nương áo vàng là người phục vụ ở đây “ Cô nương có thể cho ta biết tại sao nhiều người tụ tập tại đây để làm gì vậy ?”

Tiểu cô nương áo vàng vui vẻ đáp “ Nơi đây có treo ba bảo vật chưa được định giá, nếu khách nhân nào có thể biết rõ công dụng của nó sẽ được ban thưởng, mỗi bảo vật là một trăm linh thạch”

Nói xong Tiểu cô nương quay đi nơi khác để tiếp tục công việc của mình. Còn hắn thì đứng bất động vì vui mừng nghĩ “ Ba trăm linh thạch a, cái này ta không bỏ được à nha!”. Hắn nuốt nước bọt vào trong rồi len lỏi vào đám đông để nhìn ba bảo vật.

Ba bảo vật đó là một cây đàn tì bà không biết làm từ chất liệu gỗ gì mà phát ra hào quang ôn nhuận, một cái bình trà làm bằng ngọc sáng bóng có thể lơ lửng trên không mà không cần vật gì để treo, cuối cùng là một đôi giầy trắng cũng nhàn nhạt toả ra màu vàng hào quang...

Sau khi quan sát ba bảo vật hắn phải dùng đến [ Vô Thiên Nhãn ] để đánh giá. Một loạt thông tin chi tiết của ba bảo vật nằm trong thức hải. Hắn nuốt nước miếng một cái vì trong ba bảo vật có một bảo vật rất tốt nhưng tiếc là bị tổn hao linh tính do bào mòn bởi thời gian. Hắn liền tìm gặp Tiểu cô nương áo vàng để giải đáp kiếm thưởng.

Tiểu cô nương áo vàng nghe hắn muốn giải đáp cũng không lấy làm ngạc nhiên vì nàng cũng đã chứng kiến nhiều rồi nên cũng lễ phép nói “ Công tử theo ta vào phòng quản gia để nói chuyện nhưng ta nói trước nếu Công tử nói sai thì sẽ mất mười linh thạch cho một lần sai chắc công tử đã biết?”

Hắn gật đầu vui vẻ nói “ Cảm ơn cô nương nhắc nhở, phiền cô nương hãy dẫn ta đi gặp quản gia”.

Tiểu cô nương áo vàng không nói gì thêm chỉ mời hắn đi theo vô trong một căn phòng khá rộng, bên trong có bộ bàn ghế được khắc rất tinh tế dùng để tiếp khách. Tiểu cô nương áo vàng mời hắn ngồi uống trà rồi vô trong nói với một trung niên mặt tròn vài từ rồi đi ra.

Trung niên mặt tròn liền đứng lên đi đến trước mặt hắn hành lễ nói “ Không biết công tử có thể đánh giá được món nào ? Có thể nói thẳng ra ở đây đừng ngại, chỉ cần công tử nói đúng thì sẽ có phần lễ hậu tạ”

Huỳnh Thắng cũng đáp lễ trả lời khiêm tốn “ Tại hạ ít học nên cũng may mắn nhận biết được ba món bảo vật.

Món thứ nhất là Khuynh Nhĩ Tì Bà vừa là vũ khí công kích cũng vừa là vật dụng chữa bệnh linh hồn bị tổn thương, nó được chế tạo từ nhiều vật liệu quý giá trong đó quý nhất là Cao Ngân mộc ngàn năm quý hiếm và Thiết Tinh Vân chất liệu làm dây đàn có thể co dãn rất tốt, đao kiếm khó làm đứt...

Khuynh Nhĩ Tì Bà thiên về hệ mộc nếu người sử dụng am hiểu hệ mộc sẽ rất phù hợp. Ngoài ra Khuynh Nhĩ Tì Bà nếu được ôn dưỡng dưới nước suối sẽ rất tốt sẽ kéo dài tuổi thọ hơn. Thứ hai là...”

Hắn nói rất rõ công dụng và tính ưu khuyết của từng bảo vật, tuy nhiên hắn chỉ nói vài ý mà thôi chứ không nói chi tiết là ai làm ra và làm sao để phát huy tối đa công dụng của bảo vật.

Trung niên mặt tròn nghe hắn nói xong cũng bán tín, bán nghi vì lời hắn đánh giá cũng có một phần đúng nhưng hắn cũng tỏ ra vui vẻ nói “ Công tử vui lòng ngồi chờ một chút để ta đi kiểm chứng một lát”.

Nói xong hắn cáo từ đi ra. Nửa nén hương trôi qua hắn quay lại niềm nở nói “ Không biết công tử quý danh thế nào để tiện xưng hô, những gì công tử đánh giá đều đúng”.

Huỳnh Thắng khiêm tốn đáp trả “ Tại hạ cũng là người tiện ghé thăm thôi không đáng nhắc đến, vậy tại hạ có thể rời đi chứ ? Vì tại còn có việc để làm”.

Trung niên mặt tròn biết hắn chối từ nên cũng không giữ lại bèn đưa hậu lễ rồi nói “ Đây là ba trăm linh thạch hậu tạ, nếu có rãnh mời quý công tử ghé thăm làm khách quý của bổn tiệm”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.