Vòng ba kết thúc với kết quả như sau : Huỳnh Thắng chiến thắng Tri Thức, Khoái Kiếm thắng Yến Trang, Ly Lan thắng Trúc Nhân, Đồng Khôi thắng Kiều Như, Đường Phèn thắng Lương Tâm.
Mông Đại trưởng lão đứng trước khán đài trịnh trọng nói “Sau ba vòng khảo khạch năm người được chọn đại diện tông môn đi thi đấu là : Khoái Kiếm, Ly Lan, Huỳnh Thắng, Tri Thức, Yến Trang. Ta sẽ đề cử Huỳnh Thắng làm đệ tử hạch tâm chính thức, có thể sau ba ngày để các trưởng lão họp bàn. Sau hai mươi ngày chúng ta sẽ lên đường đi thi đấu. Phần thưởng cho năm người đi thi là ba trăm điểm cống hiến. Mọi người có thể giải tán”
Mọi người đều rời đi còn lại một số ít, Huỳnh Thắng chờ Khoái Kiếm trị thương xong rồi cùng nhau về phòng. Trên đường đi Khoái Kiếm lấy trong giới chỉ một thanh kiếm và đưa cho Huỳnh Thắng nói “ Đây là thanh Bảo Ngọc Ngư Kiếm mặc dù là địa giai nhưng được xếp trong top, Đệ lấy mà dùng xem như quà tặng của Huynh, đệ không nên từ chối”.
Huỳnh Thắng gật đầu cảm kích và nhận lấy kiếm. Hiện tại trên người hắn vũ khí toàn đồ bỏ đi, kiếm hắn đang sử dụng cũng bị hư hao nặng trong thời gian qua còn thanh “ Nhàn Huyễn Bích Kiếm” là thanh kiếm tốt nhất nhưng hắn đã đem đi đánh bài rồi!
Hai người tạm biệt nhau, Huỳnh Thắng quay về phòng giao vài việc cho Mã Siêu, Trung Trực rồi mới luyện công.
Từ khi tu vi tăng lên cấp độ mới mà việc luyện “ Hoá Thân Thần Châm” tiến triển cực kỳ rõ rệt, theo trực giác của hắn trong một tháng nếu không có gì thay đổi thì hắn sẽ luyện thành công “ Ngự mười cây châm” điều này có nghĩa là hắn sẽ bước qua cấp độ mới đó “ Hợp châm” trái ngược với “ Ngự châm” độ khó sẽ tăng lên rất nhiều. Hắn phải làm sao dung hợp mười cây châm thành một thì được xem như “ Hoá Thân Thần Châm” đạt viên mãn và hoàn toàn chính thức qua tầng hai.
Hai mươi ngày lặng lẽ trôi đi, ngày tập hợp lên đường tham gia đại hội võ liên tông đã đến. Trong thời gian này hắn tập trung luyện “ Hoá Thân Thần Châm” nên đã “ Ngự được chín cây châm, còn cây thứ mười thì mới luyện, thời gian không nhiều nên phải dừng. Ngoài ra trong thời gian này, gần sắp đi hơi lâu nên hắn đã quy đổi điểm thành ba mươi linh thạch, hắn cho Mã Siêu và Trung Trực mỗi người năm viên và dặn dò vài thứ.... Trong tay hắn hiện chỉ có đúng ba mươi viên linh thạch, hắn tạm thời cất giữ vì nếu dùng thì tu vi cũng không lên được.
Tiếng gọi của Khoái Kiếm bên ngoài phòng đến rủ hắn đi đến nơi tập trung để khởi hành.
Hắn đi ra khỏi phòng chào hỏi rồi hai người tiếp tục đi. Trên đường đi thì cả hai nhìn thấy Ly Lan đang đứng phía trước như đang đợi ai. Hôm nay, nhìn nàng trang điểm thật xinh, môi đỏ, da trắng, cặp mắt long lanh như biết nói, nàng mặc một bồ đồ lụa dài màu Tím khói trông càng đẹp hơn vài phần và bộ ngực hình như to lên không ít !
Nàng nhìn thấy hai người từ xa liền mĩm cười chào hỏi “ Hai sư huynh đã lâu không gặp, Muội đứng đây chờ hai huynh đi cùng cho vui”.
Nói xong nàng quăng ánh mắt dễ thương nhìn Khoái Kiếm và liếc nhìn Huỳnh Thắng bằng ánh mắt hình viên đạn!
Huỳnh Thắng nổi da gà thầm kêu khổ, không biết mình có đắc tội với ả này không.
Khoái Kiếm niềm nở nhìn nàng nói giọng triều mến “ Vậy thì còn gì bằng, chúng ta đi thôi”.
Hắn nói mà ánh mắt của Hắn như máy soi xét ở sân bay, lướt từ trên xuống và chỉ dừng lại ở cặp ngực!
Nàng thấy Khoái Kiếm thất thố như thế liền đỏ mặt quay đi nói “ Chúng ta đi nhanh thôi gần đến giờ rồi”
Nói xong nàng tranh thủ đi trước, Khoái Kiếm nhìn Huỳnh Thắng và cười nói “ Ly muội càng ngày càng chắc chắn a”.
Huỳnh Thắng nghe cũng gật gù đồng quan điểm! Cả hai nhìn nhau cười ha ha bám theo sau.
Trong khuôn viên tông môn ngoài vài trưởng lão và năm người trúng tuyển còn một số đông đệ tử đến chúc may mắn.
Mông đại trưởng lão nói “ Chúng ta sẽ mất khoảng mười lăm ngày để đến đó, trên đường cũng có những nơi nguy hiểm nên sẽ có ta cùng hai trưởng lão hộ tống và hai đệ tử phục vụ cho chuyến đi này. Mọi người hãy đến nhà thờ tổ thắp một nén hương rồi chúng ta lên đường. Phi hành thú đang chờ chúng ta bên ngoài.”
Sau khi mọi người thắp hương xong thì leo lên phi hành thú chờ sẵn bên ngoài đất trống. Đó là con “ Trùng Vân Phi Tước” to lớn không thua gì con “ Bạch tước vĩ mô” nếu so về tốc độ thì con phi thú này bay nhanh hơn một chút. Một vị trung niên áo xám cao to đầu trọc đang ngồi điều khiển phi thú nói “ Mọi người nhanh chóng leo lên, chúng ta đi ngay bây giờ”.
Mông đại trưởng lão nhìn Thẩm trưởng lão và mọi người gật đầu. Tất cả đều chuẩn bị phi thân lên lưng thú. Huỳnh Thắng ôm eo Khoái Kiếm và truyền âm “ Đệ bị tê chân, Sư huynh đưa đệ lên nhé”.
Khoái Kiếm nghe ngạc nhiên nhưng vẫn để hắn ôm eo và phi thân lên trên phi thú!
Mọi người ai cũng kinh ngạc và Trung niên áo xám đầu trọc cũng thế nhưng không ai nói gì và vị Trung niên cũng ra ám hiệu cho phi thú bay đi.
Khoái Kiếm truyền âm hỏi “ Đệ có bị làm sao không?”
Huỳnh Thắng lắc đầu không nói gì.
Hắn bị “ Thoát lực” nên không vận động linh khí được. Điều này cũng làm hắn thật sự đau khổ bao lâu nay nhưng chưa tìm được nguyên nhân!