Vô Địch Thần May

Chương 4 : LÊN ĐƯỜNG




Trong căn nhà chỉ còn lại hai người, nghe tiếng khóc rấm rức phát ra....

“Xong đời trai rồi, không ngờ ta lại bị thất tiết, còn đau hơn là thất tiết với một lão già... Sư phụ, hãy cho ta một công đạo”!!! Huỳnh Thắng gầm to.

“Im mồm”, Cái Nhiếp gầm to hơn, hắn run lên bần bật, nước mắt rơi lả chả, tay cầm vạt áo đưa lên mặt lau nước mắt, giống như mới bị ai hảm hiếp, nghẹn ngào nói tiếp: chính ta mới phải nói câu đó!!! Ngươi dù sao cũng chỉ là đồ nhi của ta, còn ta...ta đã sống gần một trăm tuổi, hoàng đế Ung Khiêm gặp mặt cũng phải dùng lễ tiết để đón tiếp... mà hôm nay...ta, ta… hắn không nói nên lời

Một lúc sau, nén lại cảm xúc hắn nói” thôi, chuyện đã xảy ra không nên nhắc lại” Cái Nhiếp run rẩy, mặt trắng bệt, chân run run, có thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngã.

Huỳnh Thắng gật đầu nhẹ, và hỏi “ Sư phụ chuyện gì đã xảy ra, đệ tử thật sự không hiểu”

“Ta không rõ, nhưng có một điều ta không hiểu nổi, khi ta truyền nội công cho con, lúc đầu bình thường, đến khi trứng Hắc Long Kê vỡ ra và bốc hơi, ta không khống chế được, nên như thế. Con đã hút gần hết một trăm phần trăm công lực của ta rồi, điều này là không thể, từ xưa đến nay theo ta biết, nếu như hên lắm thì chỉ có thể truyền qua hơn sáu mươi phần trăm công lực là cực kỳ hiếm vì đòi hỏi cơ địa, và khả năng hấp thu của cơ thể, có thể gọi đó là truyền thuyết, mà con lại được gần một trăm phần trăm” hắn nói đến đây lòng đầy rung động.

“ Thật không sư phụ, ôi đã quá!” Huỳnh Thắng rất sung sướng.

Thấy hắn sung sướng, Cái Nhiếp nói tiếp

“À lúc nãy mở các huyệt đạo của con,hình như “tiểu đệ” của con có vấn đề thì phải “ x_x

“ Éc, sư phụ nói thế là ý gì? con mặc dù không cao lớn, nhưng cái kia thì con có thể khẳng định là to nhất làng!!! Hắn vỗ ngực đầy tự tin.

“ E hèm, con bình tĩnh nghe ta nói, có nghĩa là tiểu đệ con bị bất lực, không còn là đàn ông, trước đây con có bị thương gì không ?” Cái Nhiếp hỏi.

Một tiếng la trong nỗi tuyệt vọng vang lên còn hơn cả cha mẹ chết không bằng : “không, không thể nào, Sư phụ có biết bên nội ngoại chỉ còn mỗi mình nó !!! Ôi cái cần gạt tăng dân số” của con......Hắn tiếp tục khóc thảm gầm lên : Mẹ ơi, con thật có lỗi với mẹ, con là đồ bất hiếu...-_-!

Thấy hắn đau khổ như thế,Cái Nhiếp liền an ủi “ không hẳn là tuyệt tự như thế, chỗ ấy, kinh mạch bị tắc nghẽn, chỉ cần con cố gắng luyện đến cảnh giới Kết Đan thì có thể nó trở lại bình thường”.

Hắn mừng như điên nói: Vâng, con hiểu rồi Sư phụ, chuyện xảy ra hôm nay xin sư phụ đừng nói ai nghe!!!

Vốn đã suy nhược cực hạn, Cái Nhiếp nghe hắn nói, nghĩ đến tư thế 69 mà không nhịn được phun ra một ngum máu tươi, lảo đảo vài cái người té xắp xuống.

“Sư phụ, người có sao không?” Hắn vội vàng lao đến để đở dậy.

Nhưng vì chưa quen với sức mạnh mới, hắn lao tới vài bước thì té xắp xuống, cả người đè lên Cái Nhiếp...

Chỉ thấy Cái Nhiếp mắt trợn lên, nói vài câu “đồ đồ....x” rồi đoạn tuyệt hô hấp.

Huỳnh Thắng...”

Véo!

Ở sau vườn, hắn xếp xong một đóng củi to,sau đó đặt thi thể sư phụ lên và chăm lửa...

“Sư phụ hãy an nghỉ, con sẽ báo thù...” hắn thật sự đau buồn rất lớn, cái buồn lớn nhất của hắn không phải sư phụ mất, mà là “cái cần gạt tăng dân số của hắn”!!!. Không biết qua bao lâu, hắn chợt nhớ đến một điều rất quan trọng, không biết ai là người hạ độc sư phụ và sư phụ biết đến một chuyện bí mật mà chưa nói cho hắn biết thì đã bị hắn đè chết X_X. Vậy làm sao báo thù, làm sao báo cho Hoàng đế Ung Khiêm biết? Nghĩ đến đây mà hắn tức điên...

Trong suốt ba ngày để tang sư phụ, hắn đã dần làm quen với cơ thể, hắn phát hiện nội lực tăng lên nghiêng trời,lệch đất, có thể nói đây là tạo hóa. Hắn cảm nhận được trong thân thể nội lực rất là hùng hậu, còn đạt đến cảnh giới nào thì không biết. Cái thiếu của hắn là kỹ năng,công pháp mà thôi.

Ngoài ra hắn còn phát hiện trong túi đồ sư phụ, có hai quyển bí kiếp: “Thiên nam bộ pháp, Lục kiếm quy nhất” và một vài đan dược chữa thương. Sự phụ sử dụng kiếm mà sao không thấy kiếm ở đâu, hắn thầm suy nghĩ và quan trọng nhất là trong cây gậy trúc sư phụ cầm có tìm thấy một mảnh giấy, hắn chỉ tình cờ phát hiện vì lúc thiêu cơ thể sư phụ, hắn dùng cây gậy này để đảo lửa, vì nhiệt độ nóng nên nó tróc ra một cái khe lạ, và hắn đã tước đôi cây gậy ra thì phát hiện, nhưng hắn không hiểu ý nghĩa, vì toàn ký tự lạ, giống như mật thư, chỉ có người trong cuộc mới hiểu được.

Sáng hôm sau, hắn thu xếp hành lý đi Khuê Thành, Trong thôn không có ai là người thân, chỉ mỗi A Minh, nên hắn đến nhà tạm biệt, rồi lên đường, ngôi nhà hắn ở hiện tại, hắn gửi cho A Minh, vì có lẽ sẽ không bao giờ quay trở lại thôn Thị Hà.

Từ Thôn Thị Hà đến Khuê Thành cũng hơn một trăm dặm đường, Trên đường đi cũng toàn đồi núi, những cánh đồng bạt ngàn, vài cái thôn lớn. Hắn mất hơn sáu ngày, để đến Khuê Thành, trong quá trình đi, hắn vừa đi vừa nghiên cứu hai quyển bí tịch.

Ngoài thời gian đi đường, khi đến quán trọ thì hắn luyện võ kỹ. Xem hai quyển bí tịch này, cũng phải là địa giai công pháp và thân pháp. Vì sư phụ dù sao cũng là Thái sư một đế quốc. ....thân pháp chia làm ba cấp: bộ pháp, hành pháp, tuyệt ảnh.

Luyện bộ pháp đạt được viên mãn thì bước đi phiêu miểu, trốn tránh công kích rất ảo diệu, thân thể như cỏ mây trước gió, uyển chuyển, lung linh nhưng không bao giờ ngã.

Hành pháp luyện đại thành là có thể đạp cỏ phi thân, lướt nước mà đi. Tuyệt ảnh càng biến thái, lướt nhanh mọi địa hình, chỉ để lại tàn ảnh .

Kiếm pháp có ba cấp bậc: Nhị kiếm quý nhất, Tứ kiếm quy nhất, Lục kiếm quy nhất.

Một lần lên cấp uy lực tăng gắp đôi, ngoài ra Lục kiếm quy nhất nếu đạt đến đại thành thì phạm vi công kích trong vòng bốn mét và có thể tùy biến theo hoàn cảnh, công kích một mục tiêu, hoặc phân tán ra nhiều mục tiêu, tối đa là sáu mục tiêu tuy nhiên càng nhiều mục tiêu thì uy lục sẽ giảm .Hắn học rất là nhanh, trong năm ngày, mà trọn bộ hai quyển bí tịch này hắn học đến viên mãn!

Lúc ở trái đất, học lực của hắn thuộc loại giỏi không có đạt đến xuất sắc. Nhưng xem hai quyển bí tịch này chỉ đọc lướt qua một lần mà tất cả nội dung in sâu trong não không thiếu một chữ.

Giống như chúng được lưu lại trong não dưới dạng hình ảnh, chỉ cần nghĩ đến là thấy hết. Quả thật kỳ diệu, có khi nào trong phòng không gian “Vô thiên” mình đã chọn viên đá “Trí tuệ” nên mới kỳ diệu như vậy.

Nếu mình chọn hai lần, có khi bây giờ mình đã học hết hai bộ bí tịch này đến viên mãn? Sư phụ mình không biết giữ hai bộ bí tịch này bao lâu mà thân pháp chỉ luyện được tiểu thành trong hành pháp, còn kiếm pháp thì đạt viên mãn trong nhị kiếm hợp nhất ( Cái Nhiếp lấy được hai bộ bí tịch đã hơn bốn năm, trong một di tích cổ, tình cờ lấy được.

Hắn mà biết được điểm này có thể đem hắn hù chết). Hắn đoán được sư phụ luyện đến đâu là vì, trong hai quyển bí tịch có vết gấp để đánh dấu, ngoài ra nhìn những trang giấy có độ ẩm, vì được người ta lật ra xem nhiều lần mới thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.