Sau khi đăng ký xong Huỳnh Thắng rời về phòng. Với hắn chiếm danh ngạch trong tông môn quá đơn giản nhưng để đứng top đầu trong đại hội võ liên tông môn thì có lẽ rất khó nên hắn muốn luyện công.
Thời gian lặng lẽ trôi, mới đó đã mười ngày đã đến. Hắn hít một hơi dài rồi từ từ đứng lên. Trong mười ngày qua không ai làm phiền hắn vì mọi người cũng lo luyện công.
Hiện tại hắn đã “ Ngự được bảy cây châm một cách điêu luyện” và linh khi thì linh khí tinh khiết hơn trước. Điều này sẽ làm tăng khả năng “ Châm cứu nhanh hơn rất nhiều và sức chiến đấu cũng tăng lên mặc dù không nhiều”.
Mã Siêu và Trung Trực đã đứng đợi sẵn bên ngoài. Huỳnh Thắng thay trang phục mới rồi cùng hai người đến khu vực Khảo hạch.
Tại nơi đây không khí rất sôi động, không như ngày thường chỉ vài có vài người.
Hắn nhìn thấy Khoái Kiếm ở đằng xa, ở một nơi khá vắng người, có lẽ hắn không thích náo nhiệt. Huỳnh Thắng dẫn hai người đến đó và chào hỏi. Nhìn Huỳnh Thắng đến, hắn vui vẻ cười và mời Huỳnh Thắng đến đứng chung.
“ Khoái huynh đến lâu chưa ? Có lẽ việc lựa chọn sẽ mất thời gian” Huỳnh Thắng hỏi.
“ Huynh mới đến, đệ nhìn đông vậy chứ khảo hạch sẽ nhanh thôi. Chúng ta là đệ tử hạch tâm nên sẽ được vô thẳng vòng trong. Huynh đến sớm là vì đợt khảo hạch lần này có thể sẽ thú vị” hắn trả lời.
Huỳnh Thắng nghe xong gật đầu. Danh sách đăng ký có tất cả năm tám người. Mọi người dường như đã đến đủ, chỉ thiếu ba người đệ tử hạch tâm, có lẽ họ cảm thấy không cần thiết mất thời gian nên không đến.
Từ xa có tám vị trưởng lão trong đó có ba người mà hắn biết đó là : Mông đại trưởng lão, Thẩm trưởng lão và Điền trưởng lão. Mọi người đều trở về nơi quy định và chắp tay hành lễ.
Hoa Điền nhìn xung quanh và cũng thấy Huỳnh Thắng đang đứng đằng xa liền mĩm cười gật đầu.
Huỳnh Thắng cũng mỉm cười đáp lại.
Sau khi nhóm trưởng lão lên kháng đài. Mông đại trưởng lão liền nói “ Hôm nay, là ngày khảo hạch để chọn ra năm người giỏi nhất đại diện tông môn đi tham đại hội võ đài liên tông môn. Nên các đệ tử hãy trổ hết tài năng. Những đệ tử trong top năm sẽ có phần thưởng ...”
Các đệ tử nghe xong thì nhiệt huyết dâng lên, vỗ tay vang cả một vùng...
Sau khi bóc thăm, mọi người sẽ theo thứ tự mà tỷ võ. Mỗi người sẽ được đấu ba lần, ai ghi điểm càng cao thì cơ hội vào vòng trong là rất lớn như đá banh vòng loại quốc cup.
Vòng thứ nhất số thứ nhất Thành Nhất đấu với số thứ hai Trương Bình, số thứ ba Kiều Như đấu với số thứ tư Lạc Cảnh... Có năm võ đài nên việc khảo hạch diễn ra khá nhanh và trôi chảy.
Huỳnh Thắng cùng Khoái Kiếm đàm luận còn Mã Siêu và Trung Trực thì đi nơi khác để xem trận đấu tránh làm phiền hai người.
Hô!
Vòng Thứ ba cũng kết thúc có sáu đệ tử nội môn giỏi nhất vào vòng trong.
Mông đại trưởng lão tuyên bố xong kết quả và cho phép mọi người nghỉ ngơi và trưa ngày mai sẽ là vòng cuối để chọn năm người quán quân.
Mọi người như tản về hết chỉ còn lại một số ít nói chuyện. Các trưởng lão cũng rời đi.
Hoa trưởng lão tới bắt chuyện cùng Huỳnh Thắng và Khoái Kiếm.
“ Đợt khảo hạch lần có ba đệ tử nội môn thể hiện rất vượt trội là Đồng Khôi, Đường Phèn, Kiều Như rất có cơ hội làm thay đổi thứ tự” Hoa trưởng lão nói.
Khoái Kiếm gật đầu miễn cho ý kiến. Nhưng Huỳnh Thắng lại có suy nghĩ riêng và nói “ Ba người này quả là không sai nhưng theo đệ tử thì Tri Thức và Yến Trang còn là một ẩn số”.
Khoái Kiếm và Hoa trưởng lão nghe Huỳnh Thắng thì rất ngạc nhiên vì hai người này trong trận đấu vừa rồi thể hiện cũng tạm được.
Huỳnh Thắng mỉm cười không giải thích mà cáo từ về phòng.
Hắn theo trực giác mà phán đoán ẩn số vì thế khi hai người này đấu trận thứ hai và thứ ba hắn quan sát rất chặt. Nếu không lầm hai người này đã cố tình thể hiện như vậy, nếu bàn về chân chính thực lực không hề kém Ly Lan. Hiện tại cái Hắn quan tâm là võ kỹ bởi vì ngoài “ Hỗn Thiên Hồn” là lá bài tẩy để tấn công. Còn “ Lục Kiếm Quy Nhất” cấp hơi thấp dù hắn rất mạnh nhưng sẽ rất hạn chế. Nếu là khảo hạch trong tông môn thì hắn tự tin với “ Lục Kiếm Quy Nhất” là dư xài nhưng ở đại hội võ đài thì thật là quá khiêm tốn nên hắn cần phải có thêm một võ kỹ.
Miên man suy nghĩ không giải quyết được gì, về đến phòng hắn tiếp tục luyện công.
Trưa hôm sau, nơi diễn ra khảo hạch náo nhiệt hôm hơn qua rất nhiều. Mông đại trưởng lão cất tiếng trầm ấm “ Hôm nay là trận đấu quan trọng để chọn năm người đứng đầu.
Mỗi người sẽ đấu ba vòng. Có tất cả mười một người nên khi bốc thăm ai trúng số thứ tự mười một sẽ được xem như vượt qua vòng đấu để vô vòng sau. Vòng hai và vòng ba để được công bằng thì mỗi vòng sẽ có năm người được khiêu chiến nhưng không được lặp lại đối thủ cũ. Nào bắt đầu đi”
Huỳnh Thắng tiến lên bóc trước, rồi đến lần lượt mọi người. Hắn mở số thứ tự là số mười một!
Gần đây thanh danh của hắn như chói sáng như mặt trời ban trưa, nên không ai nguyện ý gặp hắn đầu tiên. Mọi người đọc to số thứ tự và lên đài còn hắn thì ngồi chơi!
Vòng một có cặp đấu như sau: Đồng Khôi đấu với Ly Lan, Đường Phèn đấu với Kiều Như, Tri Thức đấu với Trúc Nhân, Yến Trang đấu với Viễn Tường, Lương Tâm đấu với Khoái Kiếm.
Các đệ tử hạch tâm thở phào nhẹ nhõm vì không gặp nhau sớm trên võ đài nhưng các đệ tử nội môn thì có áp lực khá lớn.
Huỳnh Thắng mặc dù không thi đấu nhưng luôn để ý đến Tri Thức và Yến Trang. Hắn có trực giác Trúc Nhân và Viễn Tường sẽ thua. Hắn hướng võ đài Tri Thức và Trúc Nhân quan sát kỹ.
Trúc Nhân đang áp chế đối thủ gắt gao và cả hai đang ra chiêu thăm dò. Chiêu kiếm của Trúc Nhân rất nhanh còn Tri Thức thì thân pháp nổi bật nên né các chiêu kiếm ập đến, hắn chuyên tu quyền pháp nên cố gắn cận chiến để chiếm lại ưu thế. Cả hai quần nhau người tiến ta lui...
Nếu thời gian kéo dài thì Trúc Nhân sẽ kiệt sức mà thua, Hắn hiểu điều này và quyết định tung tuyệt chiêu để kết thúc sớm, hắn cũng cảm nhận được Tri Thức không thua kém hắn mặc dù hắn vẫn chiếm ưu thế.
Trúc Nhân miệng đọc pháp quyết thanh kiếm trên tay hắn như mờ như ảo “ Hàng Long Xuất Hải”. Một kiếm đâm nhiều nhát tạo nhiều luồng ánh sáng chói mắt bay về phía trước có thể xuyên thủng bất kỳ thứ gì đụng phải.
Khán đài lại một lần bàn tán, có một đệ tử nói “ Trúc sư huynh đã dùng tuyệt kỹ của mình để đối phó với Tri Thức điều này chưa có tiền lệ vì trước đây không một đệ tử nội môn nào đủ tư cách để Trúc sư huynh sử dụng nó. Tri Thức quả thật ẩn tàng khá sâu”. Những đệ tử khác nghe lời này đều hướng về võ đài bên này.
Tri Thức nheo mắt lại, phát huy cực hạng thân pháp đế né tránh công kích, thân pháp của hắn rất nhanh chỉ để lại tàn ảnh. Hắn tránh công kích đồng thời phi nhanh đến trước mặt Trúc Nhân miệng niệm pháp quyết la to “ Tứ Quy Hội Ngộ”.
Một điều khó tin xảy ra, Kiếm Trúc Nhân đã bị bàn tay hắn khống chế không thể nhúc nhích. Tri Thức mỉm cười bỏ lưỡi kiếm ra và hành lễ đi xuống đài.
Trúc Nhân tay cầm kiếm vẫn khẽ run lên, đứng yên bất động như không tin vào sự thật vừa phát sinh.
Thắng bại khá nhanh, nếu đây là cuộc chiến sinh tử thì Trúc Nhân đã chết từ lúc đó. Tri Thức thân pháp quá nhanh đã nắm được tiên cơ và xuất chiêu nhanh gọn... Trúc Nhân thua nhanh là do chủ quan.
Trận đấu này kết thúc sớm, còn trận đấu giữa Yến Trang và Viễn Tường đã đến giai đoạn gây cấn, khác với cặp đôi vừa rồi, Yến Trang đang chiếm ưu thế. Điều này cũng chưa bao giờ xảy ra trong tông môn. Một đệ tử nội môn lại có thể áp chế đệ tử hạch tâm!
Thân pháp Yến Trang khá nhanh nhưng so với Tri Thức thì kém một bậc nhưng kiếm pháp của nàng rất tốt, cầm song kiếm với các chiêu thức rất nhanh đã dần dần ép Viễn Tường dường như thở không thông. Viễn Tường mặt như đỏ lên vì hắn chưa bao giờ thấy mất mặt như thế. Hắn gầm lên như một con thú đã dồn đến vách núi... Hắn đọc pháp quyết quán trú linh khí vào kiếm, thanh kiểm toả ra hào quang màu xanh ôn nhuận và chém liên tục vào Yến Trang.
Những vết kiếm chém đi qua để một vết sáng hình lưỡi liềm vô số nếu ai bao vây trong đó chắc chắn sẽ có kết quả bi thảm. Nhưng Yến Trang không lùi lại mà nàng lao vào trong khiến mọi người thót cả tim. Một nữ đệ tử “ thâm niên” ngưng trọng nói “ Viễn sư huynh thật là hồ đồ sao lại dùng sát chiêu như thế. Mà Yến Trang biết nguy hiểm mà vẫn lao vào, quả thật điên hết rồi “.
Vài hô hấp trôi qua, khi hình ảnh cả hai hiện rõ trên võ đài. Song kiếm của Yến Trang đặt trên cổ Viễn Tường và chỉ cần một ý niệm là đoàn tụ ông bà. Còn trên tay và chân nàng còn lưu lại những vết chém rỉ máu nhưng không nguy hiểm. Nàng trừng đôi mắt đầy sát khí nói “ Ngươi không xứng đáng làm sư huynh và là đệ tử hạch tâm”.
Nàng nói xong thu kiếm kiếm và đi xuống. Viễn Tường đứng yên bất động mắt đỏ như máu, có thể do ảnh hưởng khi xuất chiêu, sau một lúc hắn cất bước rời đi và xin hủy khảo hạch và được Mông đại