Nhìn bóng dáng nàng mất hút, hắn thở dài ngao ngán nghĩ “ Không nên oán trách bản thân mình dỡ mà nên oán trách mình xui gặp phải thiên tài! Như thế có phải đỡ đau lòng hơn không”
Huỳnh Thắng cũng biến mất trong dòng người. Hắn trở về phòng tiếp tục luyện công. Năm phút sau cảm giác mơ màng quen thuộc, hắn không bao giờ quên được cảm giác này. Khi mở mắt ra hắn đã ở trong [ Vô Thiên Động].
Một giọng nói cổ xưa vang lên “ Ngươi có một lần lựa chọn hãy quyết định nhanh”.
Huỳnh Thắng hay tay xoắn xuýt vì hắn chưa nghĩ sẽ chọn gì và cũng không nghĩ mình lên cấp nhanh như thế. Nhưng hắn biết chắc một điều. Nếu chọn hòn đá “ Sức mạnh hay Hộ thể” sẽ rất thiệt thòi vô cùng tại vì cấp bậc thấp. Ta chỉ chọn hai viên đá này khi đánh cược thắng với [ Bàn Cổ ]. Hiện ta chỉ có thể chọn “May mắn hoặc Trí Tuệ” mới là Vương đạo.
Hô!
Sau một hồi bức tóc, vò đầu,nặn mụn... hắn quyết định chọn “ May mắn” vì với tu vi hiện tại “ Trí Tuệ” đã quá khủng khiếp. Hắn suy nghĩ “ Nhờ may mắn cực cao nên hắn mới tiến nhanh đến bây giờ”.
Hắn đã quyết định và tiến lên chạm vào hòn đá “May mắn” chạm vào một cách dứt khoát. Không hề có biến cố phát sinh, “ Thoát lực” cũng không tái phát... Tay hắn vựa chạm đến viên đá “ May Mắn” thì viên đá sáng chói lên và chuyển biến từ màu Vàng sang màu Lục.
Giọng nói cổ xưa lại vang lên “ Chúc mừng ngươi đã đạt may mắn bốn sao. Ngươi đã có quyền rời đi hoặc ở lại đánh cược”
Huỳnh Thắng không thể ở lại đánh cược vì hắn không có “Thiên địa bảo vật” để làm vật đánh cược. “ Thiên địa bảo vật là bảo vật tự nhiên do trời và đất uẩn dưỡng mà thành rất quý báu có thể ngộ chứ không thể cầu”.
Hắn buồn rầu đến gần [ Bàn Cổ ] vuốt ve như nuốt hận. Bổng nhiên một âm thanh phát ra từ [ Bàn Cổ ] nói “ Ngươi không có Thiên địa bảo vật, ngươi có thể dùng bảo vật khác bất kỳ để hoán đổi, tuy nhiên sẽ bị hạ hai cấp bậc. Ví dụ như ngươi có bảo vật vũ khí cấp ba ( màu vàng) khi hoán đổi thì sẽ thành Thiên địa bảo vật cấp một ( màu đỏ).
Cấp bậc bảo vật sẽ do ta định đoạt, ngươi cũng có thể dùng [Vô Thiên Nhãn ] để biết cấp độ. Hãy nhớ chỉ có bảo vật cấp ba trở lên mới được hoán đổi và khi đổi thành công là chỉ có đánh cược, không thể đem ra khỏi đây ”
Huỳnh Thắng nghe xong lời này vui mừng khôn xiết, nếu như hắn rời khỏi [ Vô Thiên Động ] thì có lẽ đời này không biết sẽ có cách hoán đổi như thế. Hắn liền mở giới chỉ và dò xét bằng [ Vô Thiên Nhãn ]. Vài hô hấp trôi qua mặt hắn xám trở lại thầm mắng “ Mẹ toàn là rác, chỉ có Nhàn Huyễn Bích Kiếm là miễn cưỡng đạt yêu cầu”.
Huỳnh Thắng một lần nữa lại xoắn xuýt. Nhàn Huyễn Bích Kiếm cấp Thiên giai, nhưng lo Linh tính tổn thương nên rớt cấp nhưng đã được mình chữa trị hơn một nửa, nên vẫn xem là Cấp Thiên giai. Suy nghĩ cực nhanh hắn đoán ra được nếu Nhàn Huyễn Bích Kiếm phục hồi như cũ thì sẽ tăng phúc sức chiến đấu lên cao lắm là hai mươi phần trăm. Nếu ta đem đổi và gặp một chút .may mắn thì... Không biết điều gì xảy ra. Hắn không dám nghĩ.
Hô!
Cuối cùng hắn quyết định đổi. Âm thanh từ [ Bàn Cổ ] vang lên “ Nhàn Huyễn Bích Kiếm cấp ba, đổi thành công ngươi được một sao màu đỏ ( tương đương cấp một Thiên địa bảo vật)”
Sau khi nhận viên sao màu đỏ, Huỳnh Thắng hồi hộp hít một hơi dài rồi dứt khoát bấm nút, bấm nút xong viên sao màu đỏ biến mất. Thời gian như đứng lại, nhìn các hàng đang chạy mà tim hắn như tan chảy. “Beng” [ Bàn Cổ ] dừng lại ba viên sao màu đỏ sáng chói thẳng hàng!
“ Chúc mừng ngươi đã chiến thắng đây là phần thưởng ” âm thanh từ [ Bàn Cổ ] vang lên.
Hai viên sao màu đỏ toả hào quang ôn nhuận, trông thật đẹp lơ lửng trước mắt hắn. Hắn vội dùng tay thu vào mà lòng sung sướng không lời nào diễn tả. Hắn vội vang quay mắt hướng về bốn viên đá đang lơ lửng và vui sướng nói thật lớn “ Ta sẽ chọn Sức Mạnh và Trí Tuệ”!
Lời vừa dứt hắn định đến chọn lựa thì một âm thanh cổ xưa vang dậy “ Chúc mừng ngươi đã chọn thành công. Hiện tại May Mắn bốn sao, Trí Tuệ hai sao, Sức Mạnh một sao, Hộ Thể một sao. Ngươi đã kích hoạt thành công bốn viên đá, nên sẽ được tăng phúc hai mươi phần trăm cho mỗi viên. Còn ba giây để rời đi”
Huỳnh Thắng giật mình thầm mắng “ Á đù, có thể dùng lời nói để chọn lựa... Vậy mà...ta ..ta éo biết!”