Hắn lấy ba giới chỉ vừa thu được ra kiểm tra. Cả ba giới chỉ sau khi kiểm tra hắn thu được ba viên linh thạch trung phẩm, sáu mươi hai viên linh thạch sơ phẩm, năm đan dược chữa thương và có chức năng phục hồi linh khí nhanh chóng là đáng giá. Còn lại hắn lười phân chia quăng vào lại giới chỉ.
Vậy là hắn có tổng cộng một trăm lẽ hai linh thạch sơ phẩm, ba viên linh thạch trung phẩm. Hắn vui mừng khôn nguôi. Hắn quyết định dùng chín mươi hai viên linh thạch sơ phẩm để tăng tu vi, còn lại để giành và ba viên linh thạch trung phẩm dùng để chữa thương linh tính cho “ Nhàn huyễn bích kiếm”.
Hô!
Sau khi hấp thu linh thạch, tu vi hắn lại một lần đột phá cảnh giới cao hơn. Tu vi kéo nhanh đến Kết đan sơ kỳ đỉnh phong thì ngừng. Khí trong đan điền của hắn dần ngưng tụ như nước dịch rồi thành thể rắn. Đan điền kết xuất ra một viên kim đan màu vàng sáng chói như hạt đậu phộng. Theo trí nhớ luyện truyện của hắn ở Trái đất thì Kim đan ban đầu hình thành sẽ nhỏ và lớn dần khi sức mạnh tăng lên. Ở yêu thú thì còn gọi là yêu hạch, đối với các loài thần thú như Rồng thì gọi là Long Châu...
Hắn kiểm tra công lực của mình, chỉ đạt ba mươi hai ngàn điểm. Điều đó không làm hắn vui mừng, mà điều hắn vui là linh khí như Tơ trong cơ thể ngưng thực và tinh khiết hơn, điều này có nghĩa là hắn có thể tiếp tục luyện “ Hoá thân thần châm” không gặp trở ngại.
Thể chất của hắn quá khủng bố, đối với người khác muốn tăng tu vi thật sự làm khó biết bao nhiêu người kể cả thiên tài bẩm sinh, giống như một đứa trẻ vừa chào đời thì chỉ có thể uống ba mươi mi li lít sữa, khi lớn lên thì sữa uống sẽ tăng lên từ từ theo tự nhiên.
Dù có cả một thùng sữa cũng vô pháp hấp thu hết trong một lần uống. Còn với hắn thì dù đưa một máng heo cũng hết sạch! Quan trọng là có sữa để uống hay không thôi. Nghe mà rợn cả da Trâu.
Hắn thở ra trọc khí rồi đem ra “ Nhàn Huyễn Bích Kiếm” và ba viên linh thạch trung phẩm để chữa thương linh tính.
Một nén hương trôi qua nhanh chóng, hắn Khóc không ra nước mắt, ba viên linh thạch trung phẩm đã dùng hết sạch mà “ Nhàn Huyễn Bích Kiếm” linh tính chỉ khôi phục hơn một nửa.
Nghèo lại hoàn nghèo, hắn đau xót cất kiếm và tự an ủi “ Của đi thay người, linh tính khôi phục hơn một nửa vẫn dùng tốt hơn rất nhiều kiếm hắn đang sử dụng”.
Tiếng Mã Siêu gõ cửa vội vàng, Hắn cho mời vô. Vừa vô phòng Mã Siêu nói ngay “ Nguy rồi sư huynh, ngoài hội trường võ đài thách đấu rất đông đệ tử tụ tập để xem cuộc
thách đấu của Sư huynh và Ly sư tỷ. Đệ được Ly sư tỷ căn dặn về nói với sư huynh đừng làm rùa rục đầu không dám ra thách đấu”
Huỳnh Thắng đang đau khổ, nghe nói thế mà không giận tự uy, phi thân nhanh ra khỏi phòng như một tia chớp về phía hội trường. Hắn phóng thật cao lên võ đài để tạo hình ảnh đẹp và... Hắn rơi tự do đầu cấm dưới sàn võ đài, mông chổng lên trời trông vô cùng khó coi “ Lại thoát lực!”
Ly Lan đang đứng khoanh tay đợi hắn đến, hôm nay nàng mặc trang phục màu trắng, trang điểm thật xinh... Vì hôm nay nàng là nhân vật chính mà! Đang đứng thẩn thờ chờ đợi, bổng nghe tiếng la ó thất thanh của khán giả và tiếng “ Rầm” thật lớn, nàng liếc sang nơi phát ra tiếng động chỉ cách nàng vài bước chân.
Nàng trừng đôi mắt đẹp nhìn hắn mà sửng sốt nghĩ “ Hắn.. hắn xuất hiện từ khi nào, sao mình không biết? Cái đó không quan trọng mà quan trọng tại sao hắn lại trồng cây chuối trên võ đài? Hắn khi dễ mình sao ?”
Sau vài giây suy nghĩ, nàng đỏ mặt quát “ Ngươi thật là quá đáng, giữa chốn đông người thế này lại khi dễ ta?”
Hắn từ từ đứng lên và thầm mắng “ Khi dễ chị gái ngươi, ta bị thoát lực có hiểu không??? Thật quá nhục nhã mà, ở đâu không bị, lại chọn lúc này”
Hắn khóc không ra nước mắt nhưng cũng ôm quyền chào “ Ly sư tỷ đã lâu không gặp, nhìn sư tỷ hôm nay lạ quá, trông giống một nàng tiên giáng trần!”
Ly Lan nghe hắn khen mình trước mọi người thì bao nhiêu tức giận tự nhiên xì hết. Nàng vuốt lại mái tóc nhẹ nhàng nói “ Bớt nhiều lời, hôm nay là luận võ giữa chúng ta ngươi còn nhớ? Tu vi ta cao hơn ngươi nhiều, nên ta sẽ ép tu vi hạ xuống giống ngươi”
“ Đệ nhớ và sư tỷ chắc cũng nhớ điều kiện thách đấu chứ ? Nếu ai thua sẽ làm em” hắn từ tốn nói lớn để cố ý cho tất cả mọi người nghe.
Nàng run run nhẹ người tức giận, hận rằng không thể nhổ sạch lông hắn ngay bây giờ. Nàng hít một hơi dài nói “ Ta nhớ, nếu ta thắng thì ngươi sẽ là người hầu của ta”
Nàng cố tình không nói đầy đủ, thật ra theo điều kiện nếu nàng thắng thì hắn phải làm người hầu cho nàng trong ba tháng. Nhưng hắn không thèm quan tâm, vì người thắng là hắn chứ không phải nàng.
Một tiếng trống vang lên, bước lên đài là một trưởng lão nội môn tên Thẩm Du làm trọng tài. Vì đây là luận võ của các đệ tử hạch tâm nên phải có một trưởng lão chủ trì. Sau khi hắn đọc hết quy định của luận võ và hỏi “ Cả hai đã sẵn sàng chưa?”
Cả hai đều ôm quyền chào nhau. Thẩm trưởng lão la to “ Bắt đầu”
Ly Lan hận Huỳnh Thắng rất sâu vì khi dễ nàng. Nên khi ra tay là nàng dùng hết sức để rửa hận. Hãy xem “ Ảo Mộng Hồ Điệp Kiếm của ta”. Thế kiếm huyền ảo, không phân biệt được đâu là thật đâu là giả và đặc biệt nó không theo quỹ đạo cố định. Kiếm chưa đến người mà đã cảm nhận khí thế bức người.
Các đệ tử nội môn có danh khí lớn trong tông môn giật mình bình luận “ Ảo Mộng Hồ Điệp” đã làm nổi danh đại sư tỷ cách đây gần hai năm trong đại hội thi đấu liên tông môn.
Mặc dù Đại sư tỷ không đứng top mười nhưng được các đại trưởng lão đánh giá cao, chỉ cần luyện đại thành thức thứ hai thì Đại sư tỷ rất có khả năng vào top mười và có thể thứ hạng khá cao”
Ly Lan tu vi đạt Kết Đan sơ kỳ. Nàng tu luyện từ nhỏ được sự chỉ giáo tận tâm của Mông đại trưởng lão nên không thể khinh thường. Huỳnh Thắng nheo mắt nhìn thế kiếm của nàng như mưa bão ập đến. Hắn nở một nụ cười ruồi vì thấy sơ hở nhiều, với trí tuệ của hắn không cần dùng [Vô Thiên Nhãn] cũng nhìn ra.
Hắn thi triển thân pháp qua phải hai bước, đồng thời rút “ Nhàn Huyễn Bích Kiếm” đâm cực nhanh về trước một cách dứt khoát.
Cú đâm kiếm cực kỳ đơn giản, không chiêu thức nhưng cực kỳ đáng sợ, nó đáng sợ là vì đâm vào điểm chết của “ Ảo Mộng Hồ Điệp”. Cú đâm này như một viên đá ném vào mặt hồ phẳng lặng làm thay đổi toàn cục diện.
Ly Lan nhanh chóng thu hồi chiêu,nếu không người bị thương là nàng. Tất cả mọi người đều im lặng, có thể nghe tiếng tim đập thình thịch của từng người. Ở đằng xa võ đài, một dáng người trung niên quan sát trận đấu này mà giật mình nhíu mày, đâm chiêu, người đó không ai khác là Mông đại trưởng lão.
Hắn thầm nghĩ “ Một kiếm kia quá tinh chuẩn, để một kiếm đạt được hiệu quả như thế, phải có đầu óc cực kỳ nhạy bén ngoài ra còn có một lòng tin tưởng đặt vào kiếm chiêu ”
Mọi người ngạc nhiên một, mà nàng ngạc nhiên mười vì kiếm chiêu của mình là niềm tự kiêu, người khác muốn ngăn chặn không dễ dàng như vậy, nàng thầm nghĩ “ ta đã coi thường hắn rồi”.
Nàng lau máu ở khoé miệng đi, vì thu hồi chiêu mà bị phản lại sau đó lùi lại vài bước ngưng trọng nhìn Huỳnh Thắng, một kiếm ngăn chặn vừa rồi vô tình tạo cho nàng một tâm ma. Nàng càng nhìn hắn, càng cảm giác hắn đang to dần lên còn mình như mèo con trước đại hổ.
Nàng hít một hơi liền ngưng trọng nói “ Ta đã coi thường ngươi, ta sẽ tung chiêu mạnh nhất mà ta vừa lĩnh ngộ đó là Ảo Mộng Hồ Điệp thức thứ hai ngươi nên hãnh diện vì điều này. Ngươi hãy cẩn thận vì bản thân ta cũng không khống chế được chiêu này ”
Nàng nói xong thì cảm thấy áp lực như bớt đi thì miệng muốn phun ra máu vì nàng thấy hắn đang ngoáy lỗ mũi với thái độ thờ ơ! Làm cho nàng hao phí dặn dò.
Nàng hét to “ Đi chết đi đồ mất vệ sinh !”
Kiếm khí ào ạt phun ra, tạo ra huyễn ảnh Hồ Điệp rất sinh động vỗ cánh bay đến Huỳnh Thắng mang theo làn gió mềm mại ập đến.
Mọi người nín thở vì thế kiếm rất ảo diệu. Mông đại trưởng lão nhìn Nhi nữ mình xuất thức thứ hai của “ Ảo Mộng Hồ Điệp” cũng không khỏi thán phục “ Quả không phụ lòng ta. Tiểu tử lần này thiệt thòi rồi vì thức thứ hai mạnh hơn thức thứ nhất rất nhiều”
Huỳnh Thắng nhìn thế kiếm bay đến hắn lại mỉm cười. Hắn phi thân lên cao lại đâm một kiếm. Hai mũi kiếm chạm vào nhau một tiếng “ keng” vang lên thanh cao rồi im bặt.
Huyễn ảnh Hồ Điệp nhanh chóng tan biến vào hư không. Một tiếng “ leng keng” vang lên, kiếm của nàng đã rời tay và rơi xuống võ đài.
Thẩm trưởng lão hô to “ Huỳnh Thắng đã chiến thắng”
Tiếng hô Thẩm trưởng lão làm mọi người bừng tỉnh như trải qua một giấc mộng.
Huỳnh Thắng nhìn nàng lòng đầy cảm thông nói “ Muội không cần phải đau lòng thế, hãy về chăm luyện hơn nữa, chúng ta lại luận bàn!”
Thà không nghe hắn an ủi còn đỡ, nghe hắn nói máu điên nổi lên đến não chỉ muốn đá một cước cho hắn bay khỏi Lục địa này. Nàng nhặt kiếm lên và phi thân mất dạng.