Vô Địch Thần May

Chương 33 : HOÀN THÀNH NHIỆM VỤ




Mã Siêu nhìn cảnh này liền nhiếu mày truyền âm “ Phần thưởng đã bị người khác lấy, Huynh tính sao?”

Huỳnh Thắng lắc đầu truyền âm “ Vở kịch chưa hết”

Hắn vừa nói xong, từ đằng xa có ba người khác đến trong đó một lão già, hai trung niên. Lão già tu vi cao nhất đạt Kết đan sơ kỳ, hai trung niên tu vi Trúc cơ trung kỳ đỉnh phong.

Nhìn ba người đột ngột xuất hiện, nhóm bốn người đầy cảnh giác. Thanh niên khôi ngô tiến lên hỏi “ Không biết ba vị các hạ đến đây làm gì ?”

Lão già nở nụ cười âm hiểm nói “ Đến để lấy xác Mãn hùng độc giác. Các ngươi nhiệm vụ đã xong hãy để nó lại và cút đi. Trong lúc ta còn vui vẻ có bao xa thì đi bao xa”

Bốn người nhìn nhau vô cùng khó coi. Thanh niên áo xám bước lên nói “ Tiền bối xin bớt đùa, bọn ta là đệ tử của Mạch Nhạn tông”

Lão già nhíu mày bình thản đáp “ Ta biết, nên mới cho các ngươi một đường sống, nên biết quý trọng”

Thanh niên khôi ngô nhìn đồng bạn thăm dò ý kiến. Thanh niên áo xám nói “ Chúng ta khổ cực mượn được bảo vật của Đại trưởng lão để làm nhiệm vụ, hiện tại tay không về? Vậy huynh hãy xin lấy tinh hạch của ma thú. Việc này xem như thôi”

Thanh niên khôi ngô mở miệng nói “ Tiền bối, vậy bọn ta xin lấy tinh hạch, mong tiền bối chấp nhận”.

Lão già cười âm hiểm nói “ Ngoài xác con ma thú này, ta cũng muốn lấy cái lưới bảo vật kia nữa”

Bốn người nghe đến đây đều tức giận mắt đỏ lên nói “ Nếu vậy thì bước qua Xác bọn này”

Hai trung niên nghe thế liền rút vũ khí nói “ Vậy thì đừng trách bọn ta, đại ca đã rộng lượng vậy mà không biết cảm ơn. Bốn các ngươi tuy tu vi có hai tên này đạt Trúc cơ hậu kỳ đỉnh phong nhưng không phải là đối thủ đại ca ta. Đại ca xin hãy giết hai tên này còn hai nàng này cho tụi em, tụi em sẽ chăm sóc đặc biệt”

Hai trung niên le lưỡi liếm vũ khí, ánh mắt của bọn hắn nhìn hai nữ tử đầy háo sắc.

Hai nàng tức giận quát “ Chớ khi phụ bọn ta, bọn ta có chết cũng không bị khi dễ”

Lão già liếm môi nói “ Ta thít mẫu con gái đầy cá tính như thế, nhớ hãy nhẹ tay”

Nói xong lão già phi thân nhanh về phí hai thanh niên miệng đọc pháp quyết.

Một trận chiến lại nổ ra. Mã Siêu nhìn cảnh này mà mặt đầy căng thẳng. Nhìn hoàn cảnh, nhóm bốn người ở thế hạ phong vì vừa trải qua chiến đấu đã tiêu hao công lực.

Huỳnh Thắng truyền âm “ Đệ ở đây, hãy xem ta đây”

Vừa dứt lời hắn phi thân nhanh như chớp, một cái tàn ảnh cũng không có lao về hai trung niên.

Mã Siêu giật nảy mình định can ngăn thì thấy Huỳnh Thắng đã ở sau lưng hai trung niên. Quá nhanh, quá nguy hiểm hai lỗ máu xuất hiện ngay yết hầu của hai trung niên không lệch một chút nào.

Lão già nhìn thấy hai trung niên ngã xuống, mà đầy tức giận và ngạc nhiên nói “ Thì ra các ngươi còn ẩn tàng một cao thủ, ta quá chủ quan rồi”

Nói xong hắn phi thân nhanh lao vào rừng Tràm mất dạng.

Hai nữ tử, bàn tay cầm vũ khí mà run run chỉa về Huỳnh Thắng vừa hiện nguyên hình nói “ Các hạ là người nào, sao lại giúp bọn ta”

Huỳnh Thắng đã tra vũ khí vào Vỏ và lụm Giới chỉ của hai trung niên từ lúc nào cũng không ai thấy ngay cả Mã Siêu cũng thế! Hắn khoanh tay trước ngực, mắt nhìn xa xăm nói từ tốn “ Tại hạ cũng làm nhiệm vụ, thấy cảnh bất bình liền ra tay tương trợ”.

Hai nam thanh liền cất vũ khí khoanh tay tạ lễ “ Cảm ơn các hạ giúp đỡ, chúng tôi chỉ lấy tinh hạch còn lại thì tùy các hạ”

Huỳnh Thắng mỉm cười đầy tiêu sái nói “ Không cần khách khí”.

Nói xong hắn lướt nhanh đến xác ma thú, tay không rút tinh hạch ném về thanh niên khôi ngô, động tác vô cùng hoàn hảo không thừa không thiếu. Còn lại xác ma thú hắn ném hết vô Giới chỉ. Rồi cáo từ, một cách dứt khoát không rườm rà!!!

Mã Siêu, mọi người... Miệng giật vài cái!

Bốn người liếc nhìn nhau rồi cùng nhau rút thật nhanh vì sợ lão già xuất hiện.

Huỳnh Thắng truyền âm cho Mã Siêu “ Đệ hãy đi khỏi đây trước, đến chỗ của Trung sư đệ. Ở đó chờ ta, ta có một chút việc cần làm”

Không đợi Mã Siêu có đồng ý hay không, hắn phi thân nhanh vào sâu, mục đích của hắn là muốn vô hang Mãn Hùng Độc Giác xem có gì dùng được hay không.

Đứng trước cửa hang con ma thú, Huỳnh Thắng không vào mà đúng yên, hai tay chắp sau lưng nói “ Lão già, có gì muốn nói thì ra đây, không phải là chuột nhắt mà cứ lắp ló làm gì?”

Một giọng cười gần đó vang lên “ Lão phu không ngờ bị ngươi phát hiện. Ngươi giỏi lắm, ngươi dám giết hai đàn em của ta còn dám một mình quay lại. Ta đoán tu vi của ngươi phải là Trúc cơ trung kỳ trở lên, nhưng đối với lão phu không đáng nhắc đến. Ta không biết ngươi tự tin dựa vào cái gì để thắng ta?”

Lão già này biết Huỳnh Thắng dám đến đây một mình, chắc chắn phải có gì dựa vào. Hắn muốn thăm dò đồng thời quan sát xung quanh xem có ai mai phục không.

Huỳnh Thắng ngáp dài nói “ Lão già chỉ có hai lựa chọn : một là rời đi khi còn kịp, hai là ở lại đây đừng đi nữa”

Huỳnh Thắng vốn là người không thích tranh giành, chém giết... Nhưng đối với người quá độc ác, vì một món đồ mà sẵn sàng giết người không suy nghĩ thì hắn sẽ không nương tay, chính vì thế mà hắn giết hai trung niên đàn em của Lão già.

Lão già cười mỉa mai nói “ Có lẽ hôm nay ngươi ăn nhiều Xuân dược nên tự tin quá đà đó. Vậy thì ngươi cũng chết cùng với hai đàn em của Lão phu đi”

Nói xong hắn phi thân nhanh như cắt, hướng về Huỳnh Thắng ra tay. Tay hắn tung ra những bột phấn trắng, bay bao trùm trên người Huỳnh Thắng, hắn né tránh không kịp nên khí huyết như đảo lộn, di chuyển chậm chạp và vận khí không được. Lão già nhìn thấy vậy đắc ý nói “ Trúng Huyễn tâm tán của ta thì chỉ có chết một con đường, không ai cứu ngươi được”

Huỳnh Thắng sợ xanh mặt, cố gắng vận linh khí nhưng rất khó khăn bèn van xin “ Lão đại tha cho ta, muốn gì ta cũng cho, kể cả tấm thân trong trắng này!!!”

Lão già nghe hắn van xin mà nổi da gà nói“ Ngươi là đồ biến thái, ta không phải kẻ bệnh hoạn như ngươi. Hiện tại van xin thì đã trễ”

Nói xong Lão già đi đến gần chém bay cánh tay của Huỳnh Thắng, máu chảy như suối. Lão già cười, liếm máu trên lưỡi kiếm nói “ Ta muốn ngươi chết từ từ để trả giá cho hai đàn em ta”

Hắn lại tiếp tục chém cánh tay còn lại. Nhìn Huỳnh Thắng giãy giụa nằm trên đất hắn khoái chí cười tươi và một kiếm cuối cùng định chém bay đầu Huỳnh Thắng thì một dị biến phát sinh. Một cây kiếm không biết từ đâu xuất hiện chỉ ngay yết hầu hắn, trước khi ngã xuống đất hắn trừng mắt nhìn thấy một điều mà cả đời này không tin nổi.

Người cầm kiếm đâm vào yết hầu hắn không ai khác là Huỳnh Thắng. Huỳnh Thắng đã dùng “ Hỗn thiên hồn” gây huyễn cảnh. “ Hỗn thiên hồn” thật tế quá bá đạo chia làm hai bậc: thứ nhất là tạo huyễn cảnh tấn công trực tiếp vào linh hồn kẻ thù, chỉ cần kẻ thù đứng trong phạm vi ảnh hưởng thì sẽ lạc vào huyễn cảnh, cái bá đạo của nó là số lượng không hạn chế và chỉ cần có linh trí là ảnh hưởng hết! Thứ hai giam giữ linh hồn kẻ thù khiến cho bất động không thể làm gì và chỉ tác dụng một người!

Hắn hít thở một hơi dài, đầu đổ mồ hôi, hắn không nghĩ chỉ vận dụng “ Hỗn thiên hồn” chưa đầy hai phút mà linh hồn tiêu hao hơn một phần ba. Đó là nói linh hồn hắn rất mạnh tương đương với “ Trí tuệ” của hắn. Mặc dù hai cái khác nhau nhưng chung là một. Hắn cố tình quay lại đây một mình chính là nghiệm chứng sức mạnh thật sự của “ Hỗn thiên hồn” và đặc biệt không muốn ai biết điều này. Hắn lấy giới chỉ của Lão già rồi đi vô trong hang.

Bên trong hang khá rộng và nồng nặc mùi tanh của máu. Hang không sâu, bên trong mọi thứ như trống rỗng chỉ có xương người là chất cao, chủ yếu là người trong các thôn làng... Hắn nhìn lướt qua không có gì, nên đã lấp hang lại rồi rời đi.

Ba người tiếp tục leo lên ngựa và quay về Tông môn trả nhiệm vụ. Mã Siêu và Trung Trực hỏi thăm sự việc, hắn cũng trả lời qua loa cho xong chuyện. Trên đường đi cũng thuận buồm xuôi gió.

Ba ngày sau, tại tông môn hắn trả nhiệm vụ và nhận điểm thưởng sau đó đem đổi năm mươi linh thạch. Trở về phòng hắn chia cho Mã Siêu và Trung Trực mỗi người mười linh thạch. Cả hai rất sung sướng nhưng muốn từ chối vì không giúp gì nhiều khi làm nhiệm vụ.

Nhưng cuối cùng bọn hắn cũng phải nhận! Đối với Mã Siêu, Trung Trực hiện tại mà nói, mười viên linh thạch là cả một tài sản lớn. Hai người nhận xong, Huỳnh Thắng cho lui.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.