Hoa trưởng lão cũng giải tán đám đông, trong phòng khảo hạch còn lại hắn và Huỳnh Thắng. Hai người đứng yên không nói gì, vài hô hấp sau Hoa trưởng lão sung sướng nói “ Con làm quá tốt, lại được điểm tuyệt đối. Sau hai vòng khảo hạch con được hai mươi điểm, từ trước đến nay chưa có tiền lệ. Ngoài dùng điểm đổi các thứ trong Tàng trân các, con được tông môn thưởng thêm một món vũ khí tự chọn, vũ khí cấp địa giai. Ngày mai con sẽ có lệnh bài, từ giờ con chính thức là nội môn đệ tử”
Huỳnh Thắng cảm ơn Hoa trưởng lão thông báo. Hai người tạm biệt, Huỳnh Thắng phải về phòng mình để tạm biệt hai sư huynh mình!
Trong tông môn mọi người đều đồn tin của hắn sau khảo hạch, một truyền mười, mười truyền trăm...
Trong đêm hôm ấy “ Giâý không thể gói được lửa”. Trong tông môn có một cuộc hộp bất thường được tổ chức giữa các Trưởng lão cao tầng và Hoa trưởng lão cũng được mời tham dự...
Sáng hôm sau, sau khi tạm biệt Mã Siêu, Trung Trực hai vị sư huynh. Hắn đến bái kiến Hoa trưởng lão, chưa kịp đến phòng Hoa trưởng lão thì thấy hắn từ trong chạy ra, thấy Huỳnh Thắng đến, hắn vội nắm tay Huỳnh Thắng kéo nhanh vô phòng.
Trong phòng hắn mới lấy lại bình tĩnh nói “ Ngươi thật quá may mắn, sau khi các vị cao tầng hộp với nhau và quyết định cho ngươi làm đệ tử dự bị hạch tâm. Ngươi được các vị cao tầng đánh giá là một thiên tài hiếm thấy nhưng do tu vi ngươi quá yếu nên cho làm dệ tử dự bị hạch tâm và sẽ được hưởng các chế độ của một đệ tử hạch tâm. Khi nào tu vi ngươi đạt được Trúc cơ hậu kỳ trở lên thì lúc đó mới chính thức làm đệ tử hạch tâm. Còn ta thì được làm Trưởng lão nội môn dự bị vì đã tiến cử ngươi...”
Hoa Điền nói xong mà lòng còn đầy hưng phấn, nếu dựa vào thực lực của hắn để làm Nội môn trưởng lão nghe rất xa xôi, nhưng hiện tại không đồng dạng.
Nhìn Hoa trưởng lão hưng phấn, hắn cũng thấy vui, nếu làm đệ tử hạch tâm thì sẽ được nhiều tài nguyên và sẽ được nhiều ưu ái khác...
Hoa trưởng lão lấy lại bình tĩnh nói “ Ta sẽ dẫn con đi nhận thưởng và lệnh bài đệ tử dự bị hạch tâm. Sau này nếu ta có việc, mong con đừng quên ta là được”
Huỳnh Thắng gật đầu nói “ Con sẽ không quên”
Hiện tại địa vị của hắn trong Tông môn cao hơn Hoa trưởng lão, nhưng hắn luôn lấy khiêm tốn làm đầu!
Bên trong khuôn viên Nội môn đệ tử nhìn kiến trúc hơn hẳn ngoại môn về mọi thứ. Sau khi nhận được lệnh bài, hắn cùng Hoa trưởng lão đi nhận phần thưởng vũ khí. Rất nhiều vũ khí từ nhiều chủng loại khác nhau được xắp xếp ngay ngắn và mỗi vũ khí có ghi rõ ưu, nhược điểm.
Huỳnh Thắng quen dùng kiếm nên sau một hồi quan sát, hắn quyết định chọn thanh huyễn kiếm màu vàng tên gọi “ Nhàn huyễn bích kiếm” Cấp độ : Nữa bước Thiên giai. Một thanh kiếm cấp độ cao nhất so với các vũ khí khác nhưng không ai đoái hoài là vì khó sử dụng, linh tính bị tổn thương khá nặng. Tất cả vũ khí khi hình thành đều có linh tính, cấp độ vũ khí thấp thì linh tính chưa được khai mở. Linh tính bị tổn hao do nhiều nguyên nhân do luyện thất bại, do trong quá trình chiến đấu...
Nhưng “ Nhàn huyễn bích kiếm” linh tính tổn hại không phải do các trường hợp thông thường trên. Nó bị tổn hại là do chủ nhân của nó để cho nó hấp thu “Hắc linh thiết thạch” có lẽ do chủ nhân trước không tìm hiểu kỹ về Hắc thạch này nên mới xảy ra trường hợp như thế. Cách khắc phục rất đơn giản là giúp “ Nhàn huyễn bích kiếm” hấp thu hết Hắc thạch để đột phá, chỉ cần dùng thiên lôi ( sét đánh) tăng sức mạnh của kiếm và giảm linh tính của hắc thạch xuống hoặc dùng linh thạch cấp độ cao hơn tinh khiết hơn là thành công.
Hắn biết điều này thông qua [ Vô thiên nhãn].
Vũ khí từ Địa giai lên Thiên giai là một đại cấp bậc. Nó không chỉ tăng sức chiến đấu rõ rệt mà nó còn tăng phúc cho các quy tắc hệ phong,thủy, hoả...
Chọn vũ khí xong, hắn đi Tàng trân các một mình vì Hoa trưởng lão có việc cần giải quyết.
Tàng trân các là một khu cấm địa quan trọng của bất kỳ tông môn nào, nên được bảo vệ nghiêm ngặt. Hắn cầm lệnh bài cho Một lão nhân trông coi cổng chính, sau khi quan sát lệnh bài, Lão nhân nhìn hắn một hồi lâu rồi gật đầu rồi trả lại lệnh bài.
Lão nhân không nói gì và tiếp tục nhắm mắt ngồi thiền. Hắn vào Tàng trân các nhìn chia ra nhiều khu vực khác nhau từ thấp lên cao và khu vực các đệ tử ngoại môn, nội môn, hạch tâm... được phép đến và không được đến.
Bên trong có khá nhiều đệ tử đi kiếm bí kiếp luyện võ như hắn, nhưng không ai biết hắn là ai, vì dù sao nơi đây toàn là đệ tử nội môn.... Hắn được đãi ngộ như một đệ tử hạch tâm, nên có quyền hạn rất lớn. Hắn lướt qua những bí kiếp,bí tịch cấp thấp... Khu vực dành cho hạch tâm đệ tử chỉ có vài cuốn.
Hắn đang suy nghĩ có nên lén học hết hay không vì ở đây toàn bí kiếp đạt cấp độ thiên giai. Vì giá hối đoái rất cao, mặc dù có hai trăm điểm cống hiến do quy đổi từ hai mươi điểm khảo hạch. Nhưng không đủ để đổi nửa quyển nói chi một quyển. Một quyển đổi mất hai ngàn điểm, hắn là đệ tử hạch tâm nên được ưu đãi đổi một quyển duy nhất và mất hai trăm điểm. Để đổi quyển thứ hai không biết ngày tháng năm nào.
Đang xoắn xuýt hắn quyết định, đổi một cuốn “ Hỗn thiên hồn” tâm pháp. Tấn công bằng linh hồn hoặc đưa người vào huyễn cảnh tác dụng như ảo trận trong phòng khảo hạch đồng dạng. Đòi hỏi người luyện phải có linh hồn hùng hậu để chèo chống. Cuốn tâm pháp này không ai luyện nó rất khó luyện và khi luyện thành công mỗi khi sử dụng nếu linh hồn không đủ mạnh thì rất nguy hiểm giống như “giết địch một ngàn, tổn thất tám”. Đây là thứ hắn rất cần dùng làm đòn sát thủ.
Trên kệ sách còn bốn quyển hắn quyết định học trộm hai quyển !!! Hắn tự an ủi xem như nợ tông môn một nhân tình. Thật ra tông môn không phải là không muốn cho đệ tử hạch tâm luyện. Tông môn sợ đệ tử phân tâm, có khi lại tẩu hoả nhập ma vì luyện một quyển rất khó, đòi hỏi tốn nhiều tâm huyết với thời gian nên không thể phân tâm.
Hắn chọn hai quyển: Quyển thứ nhất “ Tiên thiên cương khí” luyện đại thành thì ngoại tà bất xâm. Quyển thứ hai “ Nhất dương chính khí quyết” Rèn luyện cơ thể rắn chắc nhu thạch.
Hô!
Hai phút trôi qua cả ba quyển đều nằm trong thức hải. Nhưng hắn vẫn giả bộ cầm “ Hỗn thiên hồn” ra hối đoái. Lão nhân nhìn hắn cầm trên tay quyển “ Hỗn thiên hồn” ánh mắt như ảm đạm trầm trọng hỏi “ Ngươi đã quyết định?”
Huỳnh Thắng gật đậu, Lão nhân thu quyển sách và lấy một bảng sao chép đưa ra và nói “ Luyện thành hay không thành phải hủy bản chép tay này và nhớ không được truyền dạy dưới bất kỳ hình thức nào. Vi phạm phạt nặng”
“ Vãn bối hiểu” hắn đáp.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Lão nhân ngao ngán lắc đầu nghĩ “ Thiên tài có suy nghĩ riêng, không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá”
Các đệ tử khác nhìn bước chân hắn từ phòng chỉ giành cho đệ tử hạch tâm đi ra có người đố kỵ, có người hâm mộ. Thậm chí có vài đệ tử nữ trộm nghĩ “ Uớc gì huynh ấy để mắt đến mình, dù cho thiên lôi đánh cũng cam lòng”
Huỳnh Thắng trên đường về phòng mà hắt xì vài lần!!! Hắn gãi đầu không hiểu đạt đến cảnh giới này cũng hắt xì...
Một căn phòng xa hoa, rộng lớn trước mặt đã được quét dọn sạch sẽ và ngăn nắp. Có một nam đệ tử tiến lên nói “ Được lệnh trưởng lão phân phó, Đệ đến quét dọn tạm thời cho Huynh, mong Huynh đừng chê. Ngày mai Huynh có thể chỉ định hai người đệ tử bất kỳ làm quản gia đều được”
Huỳnh Thắng cảm ơn vị đệ tử này thông tri và nói “ Nếu vậy làm phiền Đệ truyền ý của ta xuống, ta muốn mời hai người đó là Mã Siêu, Trung Trực ngoại môn đệ tử”
Nam đệ tử mỉm cười gật đầu đồng ý rồi rồi cáo từ rời đi.
Trong tông môn theo cấp độ mà xưng, trước đây hắn là ngoại môn đệ tử nên mới gọi Mã Siêu, Trung Trực là sư huynh nhưng hiện tại hắn là đệ tử dự bị hạch tâm nên sẽ được làm sư huynh, đây là quy định bất biến.