Tạm biệt A Minh, Huỳnh Thắng ra chợ, việc hắn được phần thưởng không ai biết, vì đa số là đang ở trong rừng tìm vận may.
“Cần mua sắm vài thứ, chứ ăn mặc như vậy không đẹp trai”!!!
Hắn mua áo quần, vũ khí (kiếm), nói chung nhìn càng giống kiếm khách cho nó oách. Sau đó mua một ít thịt heo quay, vài bình rượu rồi mới đi về.
Trên đường về, ngay tại bụi tre lớn, hắn gặp lão ăn mày, lão ăn mày hắn đã gặp nhiều lần và cùng thường hay cho một chút thức ăn, có lẽ lão ăn mày này đến đây hơn hai tháng rồi, (trong trí nhớ của người trước)
Vì lão ăn mày này, lở loét đầy người, không biết từ đâu đến nên không ai dám đến gần, ngay cả bản thân trước đây chỉ quẳng thức ăn rồi đi. Đối với hắn hiện tại thì bình thường, vì ở trái đất rất nhiều người bị như thế, không gây nguy hiểm cho người khác, chỉ là nhìn thấy ghê sợ mà thôi.
Hôm nay, hắn thấy quá vui nên liền ngồi xuống và chia một nữa miếng thịt, và đưa một bình rượu cho lão.
“Lão nhân, hôm nay chúng ta ăn uống một chỗ cho vui” hắn nói.
Lão ăn mày nhận thịt và bình rượu hắn đưa ăn uống một cách khiêm tốn, không giống như những người ăn mày khác., hắn cũng không quan tâm lắm.
Ăn được một chút lão ăn mày nói “Ta tên Cái Nhiếp, còn huynh đệ này tên gì ?
Vãn bối tên Huỳnh Thắng
“Huynh đệ có thể đưa ta về nhà của huynh đệ được không? Ta có việc quan trọng muốn nói cho ngươi” Cái Nhiếp nói.
Hắn lấy làm lạ, đây không phải lần đầu hắn gặp lão nhân này. Nhìn ánh mắt lão nhân rất là chân thành, nơi sâu trong ánh mặt cỏ thể cảm nhận được sự rung động không nói nên lời, hắn nhẹ gật đầu.
Trong ngôi nhà lá rách nát cũ kỹ ( không chỗ nào mà không rách, so với chuồng heo còn thoáng mát hơn nhiều ^_^’’). Nhà chỉ còn mỗi cái giường tre hắn ngủ là tương đối lành lặn, hắn mời lão nhân ngồi xuống, rồi sau đó mới ngồi đối diện.
Chưa kịp mở miệng thì bị lão nhân điểm huyệt, không thể nhúc nhích, chỉ có mắt và tai còn có thể hoạt động.
“ Ta không phải ăn mày X_X” Cái Nhiếp nói.
“ Không ăn mày chả lẽ ăn Xin Y_Y” hắn thầm nghĩ mà hồi hộp.
“Ta biết tiểu huynh để sẽ không tin, ta nói thật ta là Thái sư của Hoàng đế Ung Khiêm, ta đã xin cáo lão về quê quy ẩn, không màng thế sự nhân thế. Tình cờ ta biết được một tin tức rất quan trọng, nên bị người ta hạ độc và truy sát….
Ta bị lỡ loét như thế này là vì độc dụng phát tán, nếu như tu vi ta không cao có lẽ đã chết lâu rồi. Gần đây, ta cảm thấy không ổn, có thể chết bất cứ lúc nào, lúc ta chạy đến thôn này, cũng không hy vọng trở lại đế quốc.
Ta muốn truyền thụ nội công, nhưng người đó phải hợp với thiên đạo. Ngươi dù chưa đủ điều kiện để ta truyền thụ, nhưng thái độ của ngươi hôm nay làm ta thay đổi suy nghĩ, tiểu huynh đệ có đồng ý nhận ta là sự phụ? “ Cái Nhiếp nói.
“ Cài nồi gì thế, hôm nay, là ngày gì mà nhiều cái bất ngờ ập đến, không biết phúc hay họa ? Nếu nhận lão nhân này làm sư phụ thì Hoàng đé Ung Khiêm là sư huynh à? Một bước lên mây sao, ta tỉnh hay mơ” hắn trầm ngâm suy nghĩ.
Suy nghĩ chưa đến hai giây, hắn chớp mắt liên tục ra vẻ đổng ý!!
!
“Tốt, vậy thì ta truyền nội công đây, hãy thả lỏng toàn thân không được có ý niệm chống cự…”Cái Nhiếp nói
Không chờ hắn gật đầu Cái Nhiếp bắt đầu truyền nội công, Giải tất cả huyệt trên người hắn…( Giống như trong phim Kiếm hiệp của Kim Dung truyền nội công ).
Lúc đầu hắn cảm thấy cơ thể mình nóng lên, mồ hôi chảy ra khắp người, giống như tắm hơi!! Sau một lúc hắn cảm thấy kinh mạch trong cơ thể đau nhức, như đang bị bơm nước vào cơ thể…
Bổng nghe “bốc” giống như trứng vỡ X_X ( đó là trứng Hắc Long Kê hắn để trong túi quần, lúc ngồi lên giường thấy lấn cấn định lấy ra thì bị điểm huyệt, không cử động được thì thôi đi còn “éo” nói chuyện được X_X.
Cái Nhiếp nhìn quả trứng bị nát, chất dịch chảy ra khỏi đủng quần của Huỳnh Thắng, mà mặt tối sầm, miệng giật vài cái!
“Trứng Hắc Long Kê”?? Cải Nhiếp hỏi
“Đúng”
Không còn kịp rồi, chất dịch đã bốc hơi đầy phòng, vì nhiệt độ ở trên giường rất nóng…. Cái Nhiếp cắn răng , đau đớn tiếp tục truyền nội công.
Cả hai phải chịu đau đớn đến tột cùng, chỉ có thể hét thảm để giảm bớt áp lực đè trên cơ thể.
Vài người dân đi qua, trong đó cũng có quan đại sứ An Tây, nghe tiếng la thảm hắn tiến đến đạp cửa lớn ra ( Thật trùng hợp)
An Tây, miệng giật vài cái, mắt trợn tròn muốn nhảy ra khi thấy hai người, một thanh niên, một lão già, trên thân không một mảnh che thân đang ở tư thế xếp hình sáu mươi chín Y_Y.( vì áo quần của Huỳnh Thằng và Cái Nhiếp vốn đã rách thể thảm, trong quá trình truyền nội công làm sao mà chịu nổi, nó đã không còn gì từ khi quả trứng bể. Mà không hiểu tại sao lại ra tư thế xếp hình sáu mươi chín, Huỳnh Thắng nằm trên Cái Nhiếp nằm dưới…)
Đóng cửa lại thật nhanh “Thật không tiện, ta cũng không nghĩ ngươi có sở thích này!!!” An Tây nói.
“Huỳnh Thắng và Cái Nhiếp…..”
Hắn vội vàng lấy quần,áo mới mua quẳng cho Cái Nhiếp, còn hắn thì vội vàng mặc quần áo khác , lấy cây kiếm treo ngang hông, vuốt tóc lại,một tay cầm chuôi kiếm, một tay chắp sau lưng, khuôn mặt nhìn lên bốn mươi lăm độ, tỏ ra khí thế một kiếm khách vô tình, không hỏi thế sự!
“ E hèm, không biết đại nhân đến đây có việc gì cần dạy bảo, tiểu nhân và Sư phụ đang luyện võ, nên không biết đại nhân đến để đón tiếp, thật thất lễ” Hắn nói xong , tay vân vê chuôi kiểm, tay duốt lọn tóc đang tung bay trong gió, dáng người thật là tiêu sái !!!
“ Luyện võ, luyện con chim á, chưa bao giờ thấy ai luyện võ mà trần như nhộng, lại còn ở xếp hình tư thế sáu mươi chín nằm trên giường” An Tây thầm suy nghĩ.
Sau đó hắn nói “ ta đến kiếm ngươi chỉ dặn dò một chút, cũng không quan trọng, khi ngươi đến Khuê thành nếu rãnh nhớ đưa vật này cho một người tên là Bính Tuất và đây là địa chỉ”
Nói xong, hắn cáo từ đi ra ngoài đóng cửa và đuổi mọi người đi. Hắn cũng rời đi, đi còn nhanh hơn chạy !!