Trong tông môn luôn có người đi tuần tra suốt ngày. Ban đêm khá yên tĩnh nhưng thỉnh thoảng vẫn thấy từng tốp người đi tuần để bảo vệ an ninh trong tông môn. Hắn không quan tâm nhiều, liền ngồi luyện công.
Sáng hôm sau, hắn đến Hoa trưởng lão đúng hẹn. Hoa trưởng lão đang đứng chấp tay sau lưng đi qua, di lại trong khuôn viên trước cửa phòng. Hình như đang ngâm thơ. Nhìn thấy Huỳnh Thắng từ xa, hắn gật đầu mỉm cười. Huỳnh Thắng cũng lễ phép chào “ Gặp qua Hoa trưởng lão”.
“ Thời gian không còn sớm, theo ta đến phòng khảo hạch. Hôm nay ngoài con ra, còn có hai đệ tử khác cũng xin được khảo thí. Con hãy cố gắng đạt điểm tốt, đừng phụ lòng ta” Hoa trưởng lão từ tốn nói.
Thấy Huỳnh Thắng gật đầu, Hoa trưởng lão đi đầu dẫn đường. Trên đường đi gặp cũng khá nhiều ngoại môn đệ tử đang đi luyện võ hoặc đi làm nhiệm vụ... Mọi người đều cung kính chào Hoa trưởng lão. Hoa trưởng lão rất hài lòng và vui vẻ đi tiếp. Một lúc sau, đến một nơi đất rộng, bên trong có một toà nhà lớn được xây kiên cố nằm giữa mảnh đất rộng, trên cánh cửa có tấm bảng ghi hai chữ “ khảo hạch”.
Trước cửa có hai đệ tử canh gác, nhìn thấy Hoa trưởng lão liền hành lễ và mở cửa ra mời vào. Bên trong toà nhà rất rộng. Hắn nhìn xung quanh quan sát.
Hoa trưởng lão liền nói “ Khảo thí công lực hơi khó, con phải đánh bại một người cùng cấp hoặc không bị ngã xuống trong một nén hương thì thông qua. Tùy vào thời gian kết thúc mà điểm khác nhau. Thời gian càng ít thì điểm càng cao. Nếu trong một nén hương con không ngã thì cũng được cho sáu điểm, vừa đủ thông qua. Khảo hạnh ngộ tính thì dùng máy đo, chỉ cần từ sáu điểm trở lên là đậu. Kết quả số điểm càng cao sẽ rất có lợi cho con quy đổi vật phẩm sau này. Con muốn biết chính xác thì thông qua khảo hạch sẽ tự hiểu. Nếu không thông qua thì con sẽ mất quyền đăng ký khảo hạch trong hai năm. Con đã rõ?”
“Con đã rõ” Huỳnh Thắng đáp.
Đi đến gần võ đài thì nhìn thấy ba người ngồi chờ từ bao giờ. Trong đó có một trung niên râu ngắn, mặc trang phục trưởng lão, còn hai người kia Huỳnh Thắng biết đí là hai người đệ tử xin được khảo hạch mà trước đó Hoa trưởng lão có nhắc đến.
Trung niên râu ngắn đến chào hỏi “ Hoa huynh đã lâu không gặp”
“ Lân đệ đã lâu không gặp. Đây là Lân trưởng lão, con đến chào hỏi đi” Hoa trưởng lão mỉm cười nói.
Huỳnh Thắng lễ phép hành lễ, hai người đệ tử kia cũng hành lễ.
Ở đây có năm võ đài được xây rất kiên cố ngoài. Trên ba võ đài, mỗi võ đài có một người toạ trấn. Hai nam thanh niên đệ tử và một nữ thanh niên xinh đẹp. Lân trưởng lão thấy thế liền nói “ Nhật Huy và Tân Tiến hãy tự chọn cho mình một đấu thủ hãy nhớ cẩn thận”
“ Vâng” cả hai người nhìn lên võ đài suy nghĩ một chút rồi leo lên võ đài đã chọn. Nhật Huy chọn thanh niên đệ tử dáng người mập lùn làm đối thủ còn Tân Tiến chọ Nữ đệ tử.
Huỳnh Thắng liếc nhìn Hoa trưởng lão, thấy hắn nheo mắt nhìn võ đài âm trầm rồi truyền âm nói “ Số con không may mắn, Tịnh Thân là một đệ tử nội môn được thăng cấp đã gần một năm, mặc dù tu vi không tăng nhưng là một người giỏi cận chiến, ngộ tính rất khá nghe nói hắn đã luyện được võ kỹ “ Quyền võ thập nhất” tiếp cận thiên giai công pháp”
Huỳnh Thắng nghe truyền âm liền phi thân lên võ đài và trong lòng suy nghĩ “ Ta phải thật khiêm tốn!!!”.
Nhìn thân pháp của hắn, Tịnh Thân mở sáng mắt bật miệng khen “ Hảo thân pháp”
Khán đài lúc ấy có rất nhiều ngoại môn đệ tử đứng quan sát tỷ võ để có thêm kinh nghiệm, mọi ánh mắt đều quan sát võ đài của Huỳnh Thắng, kể cả hai trưởng lão.
Huỳnh Thắng hành lễ nói “ xin chỉ giáo”
Tịnh Thân cũng hoàn lễ và vận khí kéo lên và tiến đến Huỳnh Thắng la “ Hãy xem quyền”
Huỳnh Thắng vẫn đứng bất động khoá mục tiêu. Quyền của Tịnh Thân thật nhanh và đầy mạnh mẻ bao trùm hết lối đi. Mọi người nín thở hô “ Tịnh sư huynh mới khai màn đã dùng toàn lực, xui cho đối thủ của hắn rồi”
Quyền biến ảo liên tục như bão táp đập vào mặt, không biết đâu mà né. Huỳnh Thắng vẫn đứng yên, không có động tác nào muốn phản công. Hoa trưởng lão hai tay xiết chặt. Lân trưởng lão thấy cảnh này cười nói “ Không trách được hắn, đối thủ quá mạnh. Nhưng không thể hèn nhát như thế, chưa đánh đã hàng”
Hoa trưởng lão nghe lời này mặt đỏ lên nghĩ thầm “ Quá mất mặt, Địch Nhân Kiệt không ngờ hậu vệ của ngươi quá bất tài, thua thảm như vậy ta còn mặt mũi nào nhìn đời”
Tịnh Thân cũng rất ngạc nhiên thầm nghĩ “ tại sao hắn không tránh, hay hắn quá sợ hoặc coi thường mình... Dù lí do gì ta cũng không nương tay”
Quyền va vào người nghe “bụp bụp” phát ra, hình dạng của Huỳnh Thắng cũng bị móp méo theo quyền ảnh. Mưa quyền qua đi, cả khán đài nín thở nhìn kết quả, có một đệ tử ngoại môn nhận xét “ không chết thì cũng bị trọng thương...” Lời đệ tử ấy vừa dứt thì mắt hắn trợn lên, tròng đen muốn bắn ra khỏi mắt.
Trên võ đài chỉ có một mình Tịnh Thân, không thấy bóng dáng Huỳnh Thắng đâu. Cả khán đài bàn tán xôn xao, bổng nhiên có một tiếng la của một đệ tử vang lên sợ hải “ Hắn..hắn ở sau lưng Tịnh sư huynh...”
Trên võ đài hình ảnh của Huỳnh Thắng từ từ hiện rõ sau lưng Tịnh Thân. Còn Tịnh Thân thì đứng bất động không nhúc nhích, hắn chỉ cảm thấy sau lưng ớn lạnh, trời không nóng mà mồ hôi hắn chảy ra thấm ướt cả áo.
Hoa trưởng lão dụi mắt vài lần, lấy lại bình tĩnh nói “ Kết quả đã rõ, Huỳnh Thắng chiến thắng”
“ Cảm ơn Tịnh huynh đã nhường” Huỳnh Thắng chấp tay lễ phép nói.
“ Nhường? Nhường chị gái ngươi á! Ta không biết ngươi là quỷ hay ma tại sao ta không nhìn thấy thân pháp ngươi” Hắn thầm nghĩ mà lòng còn rất hoang mang.
Lân trưởng lão liền hỏi “ Hoa huynh chẳng lẽ hắn đã ngộ được quy tắc hệ Phong?”
Hoa trưởng lão lắc đầu không cho ý kiến vì hắn có biết gì đâu mà ý với chả kiến!
Huỳnh Thắng xoay người đi xuống đài. Tịnh Thân lúc ấy mới nhúc nhích và xoay người lại nói “ Ta đã thua khâm phục khẩu phục, nếu có diệp tái đấu ta vẫn muốn đấu với ngươi”
Nói xong hắn phi thân nhanh ra khỏi khán đài và mất hút khỏi phòng. Một trận bàn tán xôn xao của các đệ tử về trận đánh vừa rồi... Quên cả kết quả của hai võ đài kế bên!
Lân trưởng lão lên tiếng “ Nhật Huy thủ hoà xem như đạt điều kiện khảo hạch, Tân Tiến thất bại mất quyền khảo hạch kế tiếp”
Lúc này mọi người như bừng tỉnh nhìn về hai võ đài kế bên. Huỳnh Thắng hất mái tóc qua một bên, ánh mắt xa xăm, nhẹ nhàng cất bước đến Hoa trưởng lão hỏi “ Con có thể tiếp tục khảo hạch ?”
Hoa trưởng lão giật mình nói “ Ta quên, đợi một chút để ta xem con được bao nhiêu điểm”
Vài hô hấp sau Hoa trưởng lão mừng rỡ nhảy lên sung sướng. Nhưng hắn chợt ý thức được gì nên điều chỉnh lại thái độ nói “ Con được điểm tuyệt đối, chúc mừng con”
“ Cảm ơn Hoa trưởng lão” hắn khiêm tốn cảm ơn.
Từ xa Lân trưởng lão cùng Nhật Huy đi đến nói “ Chúng ta cho khảo hạch thứ hai bắt đầu luôn đi”
Hoa trưởng lão gật đầu nói “ Con hãy vô phòng khảo sát ngộ tính trước đi. Bên trong có ảo trận để khảo hạch ngộ tính, chỉ cần con bình tĩnh phá giải là có thể ra ngoài. Trước một nén hương con phải ra ngoài, nếu không xem như thất bại. Ra ngoài càng nhanh càng nhiều điểm. Ta chúc con may mắn”
Huỳnh Thắng nhẹ gật đầu cảm ơn, hắn hít một hơi sâu rồi tiến đến mở cửa phòng đi vào. Mọi người bên ngoài chờ kết quả, ai cũng hồi hộp vì tên này quá biến thái. Hoa trưởng lão thì xiết chặt tay trầm ngân.
Thời gian trôi qua chầm chậm hơn mười hô hấp lặng lẽ trôi...Vừa đến một phút thì cửa phòng mở ra!!! Doạ mọi người lùi vài bước ... Lân trưởng lão dụi mắt vò đầu thầm nghĩ “ Mới một phút là xong? Má nó, ta đi vệ sinh còn chưa kịp kéo quần lên...”
Lân trưởng lão mất bình tĩnh la to “ Chắc ảo trận bị hư, ta vô kiểm tra mới được”
Hắn lách người từ đám đông, xô Huỳnh Thắng đang đứng gần cửa phòng khảo hạch qua một bên và bước vô trong đóng cửa lại...
Khán đài im lặng, Huỳnh Thắng muốn nói lời can ngăn nhưng đã muộn, hắn chỉ biết thở dài ngao ngán đi về gần chỗ đứng Hoa trưởng lão. Hoa trưởng lão thấy đến gần mình mà da Trâu nổi lên, không biết nói gì.
Hô!
Một nén hương gần hết, Lân trưởng lão trong phòng không thấy một chút động tĩnh. Mọi người hồi hộp lo lắng, còn Huỳnh Thắng thì không, vì hắn biết ảo trận bên trong phòng không phải dạng vừa. Hắn có thể hoàn thành nhanh khảo sát là do trí tuệ của hắn quá khủng bố nên linh hồn của hắn cũng đồng dạng. Nói tóm lại ảo trận dù có hay không cũng chẳng bao giờ ảnh hưởng đến hắn. Hắn định ra sớm hơn nhưng vì khiêm tốn nên mới cố gắng “ chịu đựng” ở lại!!!
Nén hương tắt đã hơn năm phút mà bóng dáng Lân trưởng lão không thấy đâu! Hoa trưởng lão vội vàng đi đến phòng khảo sát tắt ảo trận đi và bước vô trong thấy Lân trưởng lão đang “bán khoả thân” tay đang cầm đôi giầy đưa lên miệng giống như một nghệ sĩ thổi sáo !!!
Thấy hắn vẫn chưa tỉnh, Hoa trưởng lão miệng niệm pháp quyết, ngón tay chỉ các huyệt trên đầu của Lân trưởng lão. Lúc này hắn mới mở mắt, ý thức như lùa về và nhìn mọi người, thấy mọi người nhìn mình... Hắn nhìn xuống mà giật mình quăng luôn chiếc giầy đang cầm, hai tay ôm trước ngực liền vù bỏ chạy la lên “ đồ biến thái!!!”
Mọi người... miệng giật vài cái!
“ Biến thái là ngươi, ngươi có hiểu không ?” Huỳnh Thắng thầm nghĩ.
Hoa trưởng lão liền lên tiếng cắt ngang bàn tán của mọi người “ Nhật Huy đến lượt ngươi vô ttong khảo hạch”
Hô!
Một nén hương đã hết nhưng Nhật Huy chưa thấy ra, Hoa trưởng lão tắt ảo trận mở cửa phòng vào thì thấy tóc hắn dựng đứng, hai tay xoè ra như đôi cánh, hai chân dạng ra đi hai hàng như con Vịt xiêm bước đi và miệng kêu to “ Ta là Thiên kê, tránh ra ta mổ chết giờ!”
Sau khi làm cho Nhật Huy tỉnh mộng, Hoa trưởng lão tuyên bố Nhật Huy thất bại.
Nghe tuyên bố kết quả, hắn cũng giống như Lân trưởng lão lủi mất tiêu...