Vô Địch Thần May

Chương 28 : ĐẾN NAM VIỆT HẢI TÔNG




Hắn tìm một nơi yên tĩnh luyện công và kiểm tra hai giới chỉ vừa thu được.

Việc cởi bỏ phong ấn Giới chỉ đối với hắn rất nhanh và gọn. Sau mười phút kiểm tra hắn thu được bốn mươi ba linh thạch, các vũ khí, đồ vật, bí kiếp công pháp thì khá nhiều nhưng đều hỗn tạp, nếu đem luyện cũng không giúp hắn mạnh lên bao nhiêu. Thời gian đó tập chung luyện “ Hoá thân thần châm” mới là vương đạo.

Lần đầu tiên từ khi “ cha sanh,mẹ đẻ” hắn mới có nhiều linh thạch đến như thế, hắn quyết định dùng ba mươi ba viên, còn lại thì để dành. Mười hô hấp sung sướng trôi qua ba mươi ba viên linh thạch như làn khói bốc lên, tu vi của hắn kéo lên Trúc cơ hậu kỳ đỉnh phong, công lực tăng lên thành hai mươi ngàn một trăm điểm.

Quá đã, quá sướng...hắn vui vẻ ra mặt. Mặc dù linh thạch sơ phẩm tác dụng đã giảm bớt nhưng kết quả đạt được không làm hắn mất hứng. Trận chiến vừa rồi, mặc dù hắn chỉ là Trúc cơ trung kỳ đỉnh phong nhưng sức chiến đấu quá kinh hãi, hiện tại tu vi lên một bậc thì không phải bàn !

Thời gian trôi qua, hắn quay lại phi hành thú, khi hắn đến gần phi thú, Lão già áo xám gật đầu chào hỏi, hắn cũng lễ phép hoàn trả.

Thanh danh của hắn sau trận chiến với sơn tặc vẫn còn lưu sâu trong lòng mọi người. Nên ai gặp hắn cũng gật chào khách sáo. Nên khi vào phòng, mọi người tự động tản ra dành cho hắn một chỗ rộng rãi. Hắn cũng không quan tâm liền ngồi xuống. Bạch tước vĩ mô lại một lần cất cánh, trong lòng mọi người ai cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Hai ngày trôi qua nhanh chóng, Phi hành thú đã đến Trạm thú ở nước Quốc Nam Hà.

Trạm thú nơi này thật hoành tráng. Trạm thú ở Nước Nam An mà so với ở đây thì giống như Con Gà so với con Công!

Mọi người xuống Bạch tước vĩ mô liền chia ra, đường ai nấy đi. Nam Việt Hải tông cách Trạm thú hơn hai ngày chạy ngựa, nên hắn quyết định thuê một con ngựa để dùng.

Đang đi vài bước thì một giọng nói trong trẻo của Nữ trung niên áo tím vang lên “ Công tử xin dừng bước, không biết công tử đến đây có việc gì? Nếu tiện đường thì chúng ta cùng đi”

Huỳnh Thắng dừng lại nhưng không xoay đầu nói “ Cảm ơn hảo ý của nàng, ta có việc riêng không thể đi cùng” Nói xong hắn rời đi thuê ngựa.

Hơn hai ngày trôi qua, hắn đã đến nơi. Tấm bảng ghi ba chữ vàng “ Nam Việt Hải” như rồng bay phượng múa, khiến cho bất kỳ ai nhìn lần đầu đều có cảm giác như thoát tục, tâm hồn như hoá mây phiêu diêu giữa bầu trời bao la. Hắn trấn áp cảm khái đi đến cổng thì có hai đệ tử chặn lại hỏi thăm “ Các hạ muốn vô đây làm gi?”

Huỳnh Thắng lễ phép nói “ Tại hạ Vỹ Lạc ngoại hiệu Huỳnh Thắng đến đây muốn bái phổng Hoa Điền trưởng lão, đây là danh thiếp cùng bức thư, mong hai vị giúp đỡ”

Nhận danh thiếp và lá thư, hai đệ tử mời Huỳnh Thắng vào trong ngồi đợi dành cho khách đến thăm.

Gần một tiếng trôi qua, một vị đệ tử đi đến và mời Huỳnh Thắng đi theo, hắn dẫn đi vô trong, đi qua các khu Luyện võ các, Thư viện các, Điền trang các... Hắn nhìn phong cảnh trong tông môn không khỏi thán phục. Đi đến khu “ Ngoại viện trưởng lão” thì hắn dừng lại nói “ Các hạ đi thẳng hết hành lang này, quẹo phải có căn phòng cuối hành lang bên phải là phòng của Hoa trưởng lão”

Huỳnh Thắng gật đầu cảm ơn rồi đi vô trong, hắn đến đúng căn phòng của Hoa Điền và gõ cửa nói “ Vãn bối cầu kiến Hoa trưởng lão”

“ Vô đi” một giọng nói đầy khí phái vang lên.

Hắn liền vô trong phòng và đóng lại, Hoa trưởng lão có khuôn mặt ưa nhìn, dáng người cao gầy, đôi lông mày khá rậm tô nét thêm cho khuôn mặt điềm đạm. Hắn ôm quyền nói “ Gặp qua trưởng lão”

Hoa trưởng lão nhìn hắn một chút đánh giá rồi gật đầu mỉm cười nói “ Lão tổ ngươi Địch Nhân Kiệt khoẻ chứ hả?”

Huỳnh Thắng ngạc nhiên thầm nghĩ “ Lão tổ tên cúng cơm là Nhân Kiệt và họ Trần, sao lại là họ Địch ?”

Hoa trưởng lão biết hắn nghĩ gì liền cười ha ha nói “ Ngày ta gặp Lão tổ của ngươi trong một tình huống cửu tử nhất sinh, lúc ấy ta bị trọng thương bởi Khiết Thụ Bổng là một cây sống lâu năm tu thành tinh, tu vi của nó lúc đó là Trúc cơ hậu kỳ. Lúc ta trọng thương thì Khiết Thụ Bổng cũng bị thương. Lão tổ của ngươi tình cờ đi qua và ta đã cầu tình hắn và hứa hẹn nhiều chỗ tốt. Hắn đồng ý giúp đỡ, mặc dù Khiết Thụ Bổng bị thương không nhẹ nhưng Lão tổ nhà ngươi quá yếu nên cũng bị nó đánh và trói lại. Ta và hắn nghĩ rằng thế là hết, sẽ bị nó hút hết sinh khí mà chết. Nhưng điều bất ngờ xảy ra, Lão tổ ngươi đã đánh rắm rất nhiều!!! Khiết Thụ Bổng trời sinh tính ưa sạch sẽ, tinh khiết... Nghe tiếng rắm của lão tổ nhà ngươi mà nó bị ngộ độc bỏ trốn mất dép. Nên chúng ta kết giao huynh đệ và ta hay gọi vui hắn là Địch Nhân Kiệt”

Huỳnh Thắng...mặt giật vài cái!

Hoa trưởng lão cười sảng khoái nói tiếp “ Đã lâu ta không gặp lại hắn, nhưng qua ký ức ta không thể nào quên. Ngươi là hậu bối của hắn, xa xôi cách trở đến đây đương nhiên ta sẽ tiếp thu ngươi làm đệ tử ngoại môn mà không cần khảo hạch. Nếu ngươi muốn làm đệ tử nội môn thì ta không giúp được, chỉ trông cậy vào bản thân của ngươi”

Huỳnh Thắng lễ phép nói “ Cảm ơn trưởng lão thu nhận, cho vãn bối hỏi muốn làm nội môn đệ tử cần điều kiện gì?”

Hoa trưởng lão nhìn hắn nghiêm túc trả lời “ Có ba đường đi để thành nội môn: thứ nhất phải có thiên phú cao hoặc được Đại trưởng lão tiến cử.

Thứ hai phải đạt từ Trúc cơ sơ kỳ trở lên và thông qua hai khảo hạch cơ bản đó là Ngộ tính và công lực phải từ sáu điểm trở lên.

Thứ ba cũng phải Trúc cơ sơ kỳ trở lên và thông qua Chiến võ đài, đạt trong top năm thì đủ điều kiện thăng cấp nội môn. Chiến võ đài hai năm tổ chức một lần, hiện còn bay tháng nữa tổ chức”

Huỳnh Thắng nghe các điều kiện để thành nội môn mà xoắn xuýt, hắn tự nhủ làm người phải khiêm tốn thì mọi người mới quý trọng. Nên nói “ Vãn bối có thể thử chọn con đường thứ hai không ?”

Nhìn ánh mắt đầy tự tin của hắn, Hoa trưởng lão cũng vui vẻ gật đầu nói “ Ngươi cầm thẻ bài của ta trở về Ngoại môn để tử các mà kiếm một phòng nghỉ, sáng sớm mai đến gặp ta”

Huỳnh Thắng nhận thẻ bài xong liền cáo từ rời đi. Nhìn Huỳnh Thắng rời đi Hoa Điền dự cảm có điều bất an.

Hắn không mất nhiều thời gian để nhận phòng trong Ngoại môn để tử các. Đến nơi có người hướng dẫn hắn đi lấy phòng. Quy định chỗ ở của Ngoại môn đệ tử khá đơn giản, chỉ cần phòng trống chưa ai ở là có thể vô. Hiện tại cũng xế chiều nên rất nhiều đệ tử quay trở về.

Phòng nam và nữ được phân cách rõ ràng. Hai bên có thể qua lại thảo luận nhưng khi đến giờ giới nghiêm thì không được qua lại, trái lệnh sẽ phạt rất nặng, có khi trục xuất tông môn.

Hắn làm quen với mọi người gần quanh phòng, có thể coi là “ hàng xóm”. Hắn biết mình sẽ gắn bó với tông môn một thời gian dài nên mới đi kết giao, sẵn tiện hỏi thăm tình hình trong tông môn.

Có hai người gần phòng hắn, hắn đánh giá là có thể kết giao được đó là Mã Siêu và Trung Trực. Hai người này cũng đánh giá Huỳnh Thắng là một người tốt nên cũng kết giao.

Mã Siêu là đệ tử ngoại môn lâu nhất đã ở đây hơn hai năm nên gọi là Đại sư huynh, Trung Trực hơn một năm, còn Huỳnh Thắng thì khỏi phải nói đến!

Mã Siêu liền giới thiệu tông môn cho Huỳnh Thắng biết “ Nam Việt Hải tông xếp vào hàng ngũ lưu khá nổi danh, có khoảng năm trăm đệ tử bao gồm tám mươi Người nội môn, bốn trăm hai mươi người ngoại môn. Trưởng lão ngoại môn có mười người, trưởng lão nội môn năm người và phó trưởng lão....”

Huỳnh Thắng gật đầu, hắn hỏi tiếp “ Nhị vị sư huynh có định tham gia thăng cấp nội môn đệ tử xắp tới không?”

Nghe hắn hỏi Mã Siêu thì ánh mắt sáng lên đầy chiến ý, còn Trung Trực thì ảm đạm buồn nói “ Đại sư huynh tu vi là Luyện thể cấp chín đỉnh phong nên có cơ hội rất cao để thăng cấp nội môn, còn ta thì tu vi chỉ Luyện thể cấp tám trung kỳ nên không hy vọng. Còn đệ thì sao?”

Huỳnh Thắng không trả lời mà vận công thả linh khí ra xung quanh hai người, sau đó nhanh chóng thu lại. Hai người vô cùng ngạc nhiên nhưng cả hai đều vui mừng ra mặt, Trung Trực nói “ không ngờ sư đệ đạt được Trúc cơ sơ kỳ, đã đạt được điều kiện tham dự nhưng đệ phải thật cố gắng để lọt trong top năm…”

Huỳnh Thắng gật đầu, nhưng ý định của hắn thăng cấp thành nội môn không qua võ đài mà là khảo hạch!

Trò chuyện đến khuya, ba người tạm biệt nhau về phòng nghỉ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.