Vèo!
Ba ngày tiếp tục trôi qua, hắn đã đi vào lãnh thổ nước Nam An, đây là một quốc gia Thất lưu.
Trạm phi thú bay không nằm trong các kinh thành xa hoa, nó nằm biệt lập ở ngoại thành để tiện cho việc duy trì và tìm thức ăn cho chúng.
Để đến đó hắn phải tiếp tục băng qua một thôn trang nhỏ. Ở đây đất rộng người thưa, những ngôi nhà trong thôn cách nhau hàng chục, hoặc hàng trăm mét, giống như những làng quê Việt Nam của hắn lúc ở Trái đất.
Hắn tiếp tục cho ngựa phi nhanh hướng về Trạm phi hành thú. Đang phi nhanh, hắn bổng nhiên cho ngựa chạy chậm lại vì hắn lắng nghe từ ở đằng xa hướng tay phải của hắn là tiếng một đứa bé gái cùng tiếng sủa của chó con đang nô đùa và thỉnh thoảng nghe tiếng khóc nấc nghẹn của một người đàn ông ở nơi ấy phát ra.
Huỳnh Thắng có thể nghe cực kỳ xa như thế là vì trong ba ngày đi đường, lúc nghỉ ngơi hắn đã mở được thêm bốn huyệt chính tăng phúc cho thính giác còn gọi là “ thiên nhĩ thông”. Hắn mở được “ thiên nhĩ thông” là do trí tuệ của hắn tăng đột biến, đổi lại trước đây để khai mở các huyệt “ thiên nhĩ thông” có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian để nghiên cứu khai mở huyệt.
Hắn xuống ngựa, và tiến về nơi phát ra tiếng đứa bé gái. Việc một bé gái và một chú chó nhỏ nô đùa là việc bình thường, nhưng tại sao lại thỉnh thoảng có tiếng khóc ngẹn đau khổ của một người lớn? Điều này làm hắn quá đổi ngạc nhiên.
Hắn nhìn từ xa thấy : tiếng nô đùa ấy phát ra dưới một cái hố, quan sát kỹ hơn thì giống một cái huyệt được đào để chuẩn bị chôn người chết. Và tiếng khóc nấc của người đàn ông cũng phát ra từ dưới cái huyệt đó.
Huỳnh Thắng đến gần hơn, thì thấy bé gái ôm một búp bê được may bằng vải, kế bên là chú chó nhỏ, và kế bên nữa là một người đàn ông mặc áo nâu trung niên, hắn liếc nhìn là đoán được đây là cha của đứa bé. Người đàn ông áo nâu dường như phát hiện ra hắn, liền mỉm cười chào. Sau đó người trung niên áo nâu bế bé gái lên khỏi huyệt và chỉ về phía Huỳnh Thắng nói “ Con ra chào chú đi, chắc chú thấy con chơi vui với búp bê và con Mực (Tên chó con) nên chú đến xem”
Nghe người cha nói thế, đứa bé gái hồn nhiên chạy đến gần Huỳnh Thắng chào hỏi và khoe con búp bê.
Huỳnh Thắng nhìn bé gái rất đáng yêu như một thiên thần nhỏ, chắc tầm năm tuổi. Huỳnh Thắng cũng khen, nói chuyện với bé gái, hắn cũng ôm bé gái vào lòng như người chú ruột gặp cháu mình. Hắn phát hiện cơ thể bé gái không bình thường, hắn liền nắm cổ tay bắt mạch, vài hô hấp sau hắn thả bé gái ra.
Nhìn cảnh này, Người trung niên áo nâu, đến gần và nói “ An an ngoan nè, con vô nhà của con chơi môt chút đi, ba nói chuyện với chú xong sẽ vô cùng con”
Đứa bé vâng lời cha, chào tạm biệt Huỳnh Thắng, rồi hồn nhiên chạy về cái huyệt và nhảy xuống cùng nô đùa với con Mực.
Người trung niên áo nâu không kìm được cảm xúc khóc nấc trong đau khổ bất lực nói “ An An năm nay tròn năm tuổi, nó bị một căn bệnh lạ, đã đi chữa bệnh nhiều nơi nhưng không được, máu của nó có màu đen, và hay lên cơn co giật...
Nó chỉ có thể sống vài ngày nữa thôi, nó còn quá nhỏ, tôi không muốn nó ra đi trong nổi cô đơn và đau đớn một mình, nên tôi đã đào huyệt cho nó, và cùng chơi với nó, với hy vọng nó ra đi thanh thản”
Huỳnh Thắng từ khi ôm bé gái vào lòng là biết đứa bé mắc bệnh nan y. Nếu ở trái đất thì nó có tên gọi “ Ung thư máu” ai mắc bệnh xem như mang án tử. Hắn bấm huyệt cho đứa bé nên biết.
Với tu vi , với y thuật của hắn hiện tại, có khả năng tám mươi phần trăm là cứu được đứa bé một mạng, nhưng cái giá phải trả là có thể sẽ phải chậm trễ vài ngày để đến Trạm phi hành thú và điều hắn lo nhất liệu cơ thể yếu ớt ấy có chịu nổi để hắn Châm cứu không?
Gạt hết suy nghĩ hắn trao đổi với Người trung niên áo nâu.
Sau khi nghe hắn nói, người trung niên áo nâu rất vui vẻ đồng ý ngay vì ít nhiều cũng còn hy vọng. Vì quá thương con gái nên không còn lựa chọn nào khác phải mạo hiểm một lần.
Huỳnh Thắng thật ra không muốn ra tay vì giữa mình với bé gái như bèo nước gặp nhau, nhưng chứng kiến tình cảm của người cha dành cho con gái yêu trong sự bất lực, lương tâm không cho phép hắn bỏ mặc, nếu đổi lại người khác có lẽ cũng sẽ giống hắn.
Hít một hơi thật sâu hắn tiến đến huyệt của bé gái đang chơi và nói “ Ta sẽ giúp con cải lại số mệnh an bài”
Hắn rút châm ra và thao tác cực nhanh châm vào các huyệt của đứa bé, bé gái chìm vào giấc ngủ...
Đã ba tiếng trôi qua, hắn đã dốc hết sức lực để cứu đứa bé khỏi tay tử thần...linh khí cạn kiệt, cơ thể mệt mỏi, hắn lấy một viên linh thạch hấp thu và tiếp tục cắn răng châm cứu.
Thời gian lắng đọng,chậm chạp trôi, thêm mười phút trôi qua, hắn thu tất cả kim châm lại và cố gắng mỉm cười nhưng không thể, cơ thể hắn từ từ ngã xuống nằm ngất dưới huyệt cùng bé gái.
Không biết bao lâu, hắn nghe tiếng nô đùa trẻ em, tiếng trò truyện của mọi người xung quanh, tiếng bếp lò đang nấu... ý thức dần dần trở lại, hắn mở mắt và ngồi dậy, kiểm tra bên trong cơ thể, hắn thở dài. Vì điều trị cho đưa bé hắn đã vắt kiệt hết linh khí vả sức khỏe, hiện tại cơ thể hắn đã phục hồi hơn một nữa.
Thấy hắn tỉnh dậy, Người trung niên áo nâu tiến đến gần nói “ Tôi tên Quách Tinh, tôi thật sự cảm ơn chân tình đến Huynh, con bé đã khoẻ nó như được sinh ra một lần nữa. Tôi không biết trả công lao cho huynh thế nào, trước hết xin nhận tôi một lạy thay An An để nói lời cảm ơn”
Quách Tinh liền quỳ xuống và
lạy, quá bất ngờ hắn liền đỡ dậy và nói “ chỉ là tiện tay không cần đa lễ, chỉ cần về sau Quách huynh thấy người cần giúp, mà giúp được thì hãy giúp nhiệt tình xem như đền đáp”.
Quách Tinh nghe lời nói này mà đầy cảm động nhìn Huỳnh Thắng thầm nghĩ “ trên thế gian này có người làm việc tốt mà không cần đền đáp sao?
Huỳnh Thắng biết Quách Tinh nghĩ gì nên nở một nụ cười thánh thiện, ánh mắt triều mến, như một người Cha nhìn một con chim ngoan đạo. Nhưng trong lòng hắn rất là bức rức “ thế là mất một viên linh thạch!!!”
Hắn nhìn gia cảnh của Quách Tinh là biết không giàu có gì, có lẽ tất cả tài sản đã đem đi trị bệnh cho An An, giờ không còn lại gì nên mới buông xuôi. Gạt bỏ suy nghĩ hỗn tạp đi, hắn hỏi “An An có khoẻ không ? Từ khi ta ngủ đến hiện tại là bao lâu rồi?”
“ Con bé rất tốt, nó chỉ ngủ thiếp đi một ngày còn Huynh đã ngủ hai ngày” mặc dù Quách Tinh lớn tuổi hơn Huỳnh Thắng khá nhiều nhưng vì ơn cứu mạng con gái mà hắn yêu nhất nên xưng hô lễ phép giống như một người bệnh xưng hô với Bác sĩ, nghề lương y luôn luôn được tôn trọng dù ở bất kỳ nơi đâu.
Hắn gật đầu nói lời tạm biệt, nhưng Quách Tinh mời ăn một bữa tiệc rồi mới cho đi.
Hắn không thể chối từ nên dùng bữa tiệc. Sau khi ăn xong hắn ôm An An vào lòng nói “ Sau này con lớn lên nhớ hãy làm nhiều việc tốt và đừng quên báo hiếu”.
An An nhìn hắn bằng con mắt to đẹp, hồn nhiên lễ phép cuối đầu vâng lời. Hắn tạm biệt hai cha con tiếp tục lên ngựa phi nhanh.