Hắn thẳng một đường đến chánh điện dành cho Lão tổ một cách nhanh chóng và thuận lợi không một người ngăn trở. Đến phòng khách, hắn ngồi chờ vài phút và được dẫn vào phòng riêng của Lão tổ.
Trong phòng chỉ còn hai người, Lão tổ vui cười quan sát hắn và hỏi “ Ngươi đã khỏe ?
Trong thời gian qua có thành quả gì? Thật đáng mong đợi nha”
Huỳnh Thắng từ tốn trả lời “ Cảm ơn Người đã lo lắng cho Vãn bối, vãn bối đã khỏe, còn thành quả không đáng nhắc đến, chỉ học được da lông mà thôi”
Lão tổ rất hài lòng vì tính khiêm tốn của Huỳnh Thắng, vì bản thân hắn đã mười năm, cộng lông còn không nắm được chứ nói gì đến da lông hay da Trâu !!!
“ Rất đáng khen, họ Trần nhà ta có một người như ngươi thật là vạn phúc, ngươi còn trẻ mà đã đạt thành tụ này khiến cho ta cũng phải bội phục sát đất, ta không thể nhận Ngươi làm đệ tử chân truyền được nhưng không vì thế mà ta không tiếc đại giới để bồi dưỡng cho ngươi” Lão tổ trịnh trọng nói.
Huỳnh Thắng quỳ xuống thi lễ , hắn biết Lão tổ rất coi trọng hắn và luôn nhìn đại cuộc làm trọng, nhờ vị lão tổ này mà hắn biết “ Thiên y vô hạn” đây có thể coi là một tạo hoá lớn. Hắn cảm động nước mắt muốn trào thì “ Bủm, bủm...” vang lên như tiếng trống đánh tan học!!!
“ Thật thoải mái, thật là bất tiện, mỗi lần cảm động hay vui vẻ ta không áp chế được!!!” Lão tổ cười ha ha nói.
Huỳnh Thắng miệng giật vài cái...!
Hắn nhìn chằm chằm vào Lão tổ và hiếp mắt lại, âm trầm không nói gì
Lão tổ nhìn thấy vậy cũng vô cùng ấy náy liền nói “ Ta không cố ý, ta bị như vậy là lúc thời còn trai trẻ, một lần đi săn ma thú với Phụ thân bị một con Sương ma sói cắn lén, nó cắn vô mông ta, nhưng may mắn ta không chết, ta đã giết nó... Từ lúc đó ta bị như thế...”
Huỳnh Thắng vẫn im lặng nhìn Lão tổ.
Lão tổ đổ mồ hôi thầm nghĩ “ Có khi nào đánh rắm mà bị giết không, ngàn vạn lần không nên nha”
“ Xin Lão tổ đứng yên, Người có cây Châm để châm cứu không? Vãn bối có thể giúp Người trị được triệu trứng đánh rắm không tự chủ này ” Hắn ôn tồn nói từng chữ.
Lão tổ rất kinh ngạc, nhưng vẫn kêu người đem hộp Châm đến.
Hắn mở hộp kim ra nhìn vô rất hài lòng , kim châm có rất nhiều loại, chủ yếu chia làm ba loại cơ bản : hào kim, kim ba cạnh và kim châm da, chúng có rất nhiều kích thước khác nhau...
Hắn chọn tám cây chủng loại và kích thước khác nhau sau đó nói “ Bệnh chỉ chữa khỏi dứt điểm và nhanh chóng khi bệnh đang tái phát, xin Người cởi quần chổng mông lên và đứng yên, nhớ hãy thả lỏng toàn thân”
Lão tổ nghe xong xanh mặt, từ xưa đến nay chỉ có cha, mẹ, vợ hắn mới thấy được hắn khoả thân. Hiện tại nghe câu này mà hắn mắc cỡ không thôi.
Nhìn Lão tổ chần chờ, hắn quát, điều trị bệnh không gì phải mắc cỡ, xin Người nhanh cho.
Nghe tiếng quát này, dũng khí như dâng trào, hắn cắn răng làm theo Huỳnh Thắng nói.
Thời gian như đóng băng, chậm rãi trôi qua... Huỳnh Thắng quát to “ đã đến”. Hắn ghim tám cây châm theo quy tắc, tinh chuẩn vô cùng vào các trọng huyệt quan trọng :Thận du, Chí Thất, Thứ Liêu...Lão tổ rất đau nhưng cố chịu đựng.
Hô!
Mười hô hấp trôi qua, hắn nhanh chóng rút Châm như người ta nhổ lông vịt !
“ Chúc mừng Người, vãn bối không làm nhục sứ mạng” Huỳnh Thắng nói.
Lão tổ thở ra như trút đi gánh nặng nghìn cân, từ từ kéo quần, định nói lời cảm tạ, bổng nhiên hắn dùng hai tay chụp mông lại và lao nhanh nhất có thể vào nhà vệ sinh!!!
Sau vài phút, Lão tổ đi ra nhưng lại cấm đầu quay lại nhà vệ sinh, không biết lần này hắn có kịp kéo quần không...!
Lão tổ chạy ra, rồi vô hơn mười lần như thế mà điên tiết gầm to “ Tiểu tử ngươi đã làm gì ta??? Trời ơi!
Huỳnh Thắng giật miệng vài cái....!
Vèo...!
Sáng hôm sau, bên ngoài chánh điện có tiếng bàn tán xôn xao, hôm qua có ai bị thiến hay sao mà la ầm ĩ suốt đêm, ta đi tìm kẻ la thì biết nó phát ra từ trong nhà của Lão tổ!!!
Bên trong phòng của Lão tổ, một người xanh xao nằm thoi thóp thở trên mặt đất không một mảnh che thân dưới, quan trọng nhất là Mông của hắn có vô số lỗ còn nhiều hơn tổ Ong gấp nhiều lần!!! còn một người thì tay cầm nhiều châm ngồi trên mặt đất thở hổn hển nói “ cuối cùng đã hết, ha ha ha. Người ngồi cười không ai khác là Huỳnh Thắng.
Lão tổ...!
Huỳnh Thắng từ từ đứng dậy và đỡ Lao tổ đứng lên diều hắn lên giường, chỉ tiếc cho Lão tổ chỉ có thể nằm xấp ! Làm xong hắn nói “ Lần đầu tiên xử dụng Châm nên không quen, mong Người bỏ qua”
Lão tổ trừng mắt nhìn hắn mà không mở miệng nói nổi vì quá đau, hắn đành nguyền rủa trong đầu “ Bỏ qua chị gái ngươi, ngươi tưởng ta là chuột bạch hay sao để ngươi thử kim? Hên là dứt bệnh nếu không ta sẽ châm cứu cho ngươi, lúc ấy má ngươi cũng nhận không ra”
Huỳnh Thắng biết Lão tổ đang giận nên nói lời tạm biệt rồi chuồn nhanh.
Sau khi ra ngoài, hắn qua thăm Phụ mẫu đến tối rồi mới quay về phòng.
Trên đường về gần đến phòng hắn găp Lục Giác !
“ Đệ đã khoẻ sao không nói ta biết, ta rất lo cho đệ, đệ hiểu không?” Lục Giác nói.
Huỳnh Thắng cảm thấy trời đất như tối sầm lại, hắn lảo đảo muốn té vì hôm nay vì chữa bệnh cho Lão tổ mà tốn gần hết sức lực.
Lục Giác thấy vậy liền chạy đến diều hắn vào Phòng của Huỳnh Thắng.
Vô trong phòng Huỳnh Thắng nói lời cảm ơn và muốn nghỉ ngơi.
Lục Giác gật đầu nói “ Đệ nghỉ ngơi đi, tối mai có rãnh thì đến phòng ta, ta có đôi lời muốn nói với Đệ”.
Nói xong hắn rời đi và đóng Cửa phòng lại. Đây là lần đầu tiên hắn châm cứu, nếu có một cao nhân đứng nhìn xem hắn châm cứu cho Lão tổ sẽ nhận xét “ Châm cứu mà như là chích heo!”.
Hắn không nghĩ lúc thực hành châm cứu lại khó đến như thế, lúc đó hắn rất có lòng tin vào tay nghề của mình. Hắn ngồi thiền trong phòng để tìm nguyên nhân chính của việc thất bại.\