Trong phòng im lặng thật đáng sợ và kèm theo mùi thúi tràn ngập...
“ E hèm, ngươi hãy nói tiếp, ta bế quan đã lâu, nên khi xuất quan cơ thể không thể tự khống chế” một giọng nói già nua âm trầm từ trong sâu mật thất vọng ra.
“Kình chào Cu to, chúc mừng người bế quan thành công” Cao trưởng lão lễ phép ôm quyền hướng trong sâu mật thất cung kính nói.
Mọi người giật mình và cùng nhau thi lễ.
“ Ngươi hãy nhận xét tiếp đi” Lão tổ đầy phấn khích nói.
Huỳnh Thắng gật đầu và chậm rãi nói tiếp “ Vãn bối cả gan suy nghĩ, có bảo vật xuất thế tại Nhiêu Lộc, là có thể nói từ thiên ngoại giáng xuống”
“ Rắc, rắc” tiếng ghế gãy vang từ trong sâu mật thất vang ra kèm theo giọng nói đầy kinh ngạc của lão tổ “ Tất cả các ngươi lui ra chính điện chờ, còn ngươi thì hãy vô trong đây”
Cao trưởng lão hiểu ý, đánh lễ chào rồi dẫn mọi người rời đi. Còn Huỳnh Thắng thì hít một hơi sâu rồi tiến sâu vô trong mật thất, cánh cửa đá của mật thất từ từ rung chuyển và mở ra một căn phòng cổ xưa hiện ra trước mặt hắn. Hắn hai tay bịt mũi và tiến vô trong nói “ xin lão tổ khoan đóng cửa, vãn bối sợ chịu không nổi!”
“ Ha ha ta xin lỗi vì sự cố ngoài ý muốn này” nói xong lão tổ nhón mông lên và vài tiếng “ Bủm, bủm, bủm...” phát ra như trống đánh ra trận !!!
Huỳnh Thắng giật nảy mình, phải vận khí xua đuổi thúi khí bay ra ngoài trong lòng hắn thầm mắng “ Đánh rắm đã thúi, còn thả nhiều lần mới ác chứ”
Tiếng nôn mửa ngoài chánh điện vang vào trong mật thất...!
Vài phút sau, không khí trở nên trong lành, Huỳnh Thắng mới đi vào trong phòng và cánh cửa đá từ từ khép lại.
Không đợi Huỳnh Thắng tìm chỗ đứng, lão tổ liền vội vàng hỏi “ Vì sao ngươi biết hoạ sĩ Đức Cống chết ?”
“ Vãn bối đoán ra được điều này là vì bức tranh bị khuyết, chưa hoàn thành, và quan sát kỹ có vài vết máu khô còn bám trên những bông hoa đỏ.” hắn đáp
“ Giỏi, rất giỏi ngươi nói không sai, Đức Cống chết ngay lập tức do bảo vật xuất thế. Tại sao ngươi biết có bảo vật từ thiên ngoại đến? Lão tổ nhìn hắn hỏi đầy vẻ hứng thú.
“ Vãn bối cũng đoán vì bức tranh vẽ khuyết một phần trên bầu, xung quanh như có một phần vòng xoáy mờ ngay chỗ bị khuyết. Có lẽ trong lúc vẽ tranh, hoạ sĩ cũng nhìn thấy dị tượng lạ trên bầu trời, nên ông muốn vẻ các thứ khác cho xong, rồi mới vẻ tiếp vòng xoáy trên bầu trời. Để kết luận được, vãn bối kết nối sâu chuỗi lại ba đặc điểm chính để suy đoán ra đó là : vòng xoáy, vết máu, tranh vẽ bị khuyết ” Hắn trả lời.
“Ngươi là ai, thuộc dòng nào trong gia tộc?” lão tổ ngạc nhiên hỏi.
“Vãn bối tên Vỹ Lạc, thuộc dòng thứ không đáng được nhắc đến” hắn nói.
“ Thiên tài, đúng là thiên tài, chỉ vào những căn cứ như thế mà có thể suy đoán được chân thật kết quả. Phân thượng ngươi là một thiên tài và là người một nhà ta sẽ kể cho ngươi nghe, nhưng tuyệt đối không kể bất kỳ ai, ngươi hiểu chứ ” Lão tổ từ tốn nói.
“ Vãn bối xin lấy tính mạng ra thề” Huỳnh Thắng nói lời thề sắt son.
Lão tổ gật đầu nói “ Cách đây hơn mười năm, lúc đó ta đang du lịch bốn phương, Nhiêu Lộc là nơi ta cũng tình cờ đi qua, lúc đó bầu trời khá trong xanh, đột nhiên biến thành xám, kèm theo những tiếng sét đánh chói tai, có một vật thể lao xuống nhanh như chớp cách Đức Cống vài trăm mét, còn ta thì gần một ngàn mét, sóng dư chấn của nó công kích thẳng vào linh hồn, Đức Cống ngã quỵ xuống đất và phun ra máu tươi rồi chết. Ta mặc dù là Trúc Cơ trung kỳ, ở cách xa hơn hắn, nhưng cũng bị ảnh hưởng nặng, nếu không có bảo vật bảo hộ linh hồn thì có lẽ cũng chết. Ta tiến đến vật thể ấy rơi xuống và lấy bỏ vô giới chỉ rồi nhanh chóng trốn khỏi hiện trường”
Câu chuyện làm Huỳnh Thắng mắt sáng lên, và hắn biết bảo vật từ thiên ngoại đang ở trong tay lão tổ. Nếu việc này một khi truyền đi thì thảm sát đối với gia tộc xảy ra là điều chắc chắn.
Nhìn Huỳnh Thắng phấn khích, Lão tổ tiếp tục nói “ Vì bị thương và muốn tìm hiểu bảo vật nên quyết định bế quan. Hiện tại vết thương của ta không những đã hết mà tu vi của ta tiến lên thật nhanh”
Huỳnh Thắng xiết chặt tay, hồi hộp hỏi “ Vậy Người cũng ngộ ra được chức năng của bảo vật”
“ Thật đáng tiếc, ta ngộ tính không cao nên đành phó thác cho các tiểu bối các ngươi, ta hy vọng các ngươi không phụ lòng lão phu” Lão tổ cảm khái nói.
Từ khi xuyên không, vào lục địa này, hắn chưa bao giờ hồi hộp đến như thế. Theo hắn dự đoán bảo vật từ thiên ngoại không bao giờ tầm thường, có khi đó là chí bảo.
Nhìn Huỳnh Thắng xoắn xít, lão tổ hiểu trong lòng Huỳnh Thắng nghĩ gì, cũng không keo kiệt, vì hắn biết chỉ để con cháu nghiên cứu, phát huy mới là vương đạo, để hắn cất giữ thật quá lãng phí, mặc dù bảo vật này cũng chúc phúc cho tu vi hắn tăng nhanh.
Chính vì suy nghĩ này hắn mới truyền ý chỉ xuống cho các trưởng lão đi làm để tuyển ra người có ngộ tính cao. Hắn lấy bảo vật ra đặt trên bàn đá, không nói gì thì quay lại chỗ cũ ngồi thiền định.
Bảo vật từ thiên ngoại là một quyển sách làm từ chất liệu ngọc quý, trông rất tinh xảo, toả ra quang mang màu xanh lá nhạt. Quyển sách có ba trang và trang sách cũng làm bằng ngọc tất cả đều trống không. Sau một hồi nhìn, sờ, vuốt ve...
Một hồi cũng không phát hiện gì. Hắn quyết định dùng [Vô thiên nhãn] quan sát. Trong mười hô hấp tinh thần hắn như bị hút hết, cảm thấy choáng váng, lảo đảo muốn té xấp. Hắn cố gượng lại, mồ hôi chảy ướt cả người.
Mặc dù rất chật vật nhưng hắn cũng có thu hoạch rất lớn. Trong thức hải của hắn có nhiều thông tin do [Vô thiên nhãn] thu thập : là bảo quyển tên "Thiên y vô hạn ” cấp độ không biết. Có ba tầng : Tầng một “ Hoá thân thần châm” Vạn vật trên vũ trụ điều có những quy tắc khác nhau mà chế định nhưng điều khống chế trong một quy tắc chung bất di bất dịch đó là : Sinh, lão, tử. “ Hoá thân thần châm” để can thiệp vào quy tắc chung của vạn vật. Tăng cường sinh mệnh, kéo dài trường thọ. Luyện đại thành tầng một, tầng hai sẽ tự kích hoạt. Trong thức hải của hắn xuất hiện vô số pháp quyết, vô số cách giải khai huyệt đạo, kinh mạch...
Huỳnh Thắng đầu muốn nổ tung khi cố gắng tìm hiểu tầng một “Hoá thân thần châm” , hắn phun ra một ngụm máu tươi rồi ngả xuống hôn mê. Trong cơn mê, những tri thức “ Hóa thân thần châm” trong thức hải đang được dần dần hấp thu vào trong trí nhớ... Trong cơn mê hắn không ngừng hấp thu, còn bên ngoài thì mọi người nhìn hắn đang ở trạng thái đốn ngộ!
Vèo...!
Một tháng trôi qua, hắn mở mắt, ánh sáng từ những tia nắng sáng chói đập vào mắt, làm hắn phải chớp mắt vài lần để thích nghi, hắn theo dõi cơ thể có gì biến đổi không?
Thật may mắn “ Di cung dịch diện” vẫn duy trì trong quá trình hắn đốn ngộ . Một tiếng vui vẻ reo bên trong tai hắn đó không ai khác chính là... Lục Giác sư huynh!!!
“ Vỹ Lạc đệ thật biết làm cho người ta lo lắng ngày đêm không thôi, đúng là cái đồ đáng ghét” Lục Giác nũng niệu mắng yêu.
Huỳnh Thắng nghe nổi cả da “ Trâu”...