Vô Địch Thần May

Chương 2 : HẮC LONG KÊ




Ngày hôm sau, Huỳnh Thắng quyết định ra khỏi nhà, trước mắt hắn hiện lên một con đường gồ ghề, lồi lõm nhưng cũng khá rộng chạy dài xa tít, xung quanh toàn là cây cối, nhìn kỹ thì thấy vài ngôi nhà đơn sơ nằm giữa một màu xanh mượt mà của vườn tượt.

Đúng là cảnh đẹp bình yên của thôn trang, làng quê. Trong trí nhớ thân thể này thì tên của hắn trùng với mình, một người mồ côi, cha hắn đã mất hơn hai năm, hiện tại hắn tròn hai mươi mốt tuổi, vì nhà nghèo, nên cũng không ai là bạn, hắn chỉ làm thuê, ai kêu gì thì làm đó.

Huỳnh Thắng lo lắng ở thế giới này không biết có như Trái đất không? Chỉ sợ sẽ có ma, quỷ...giống như các truyện mình hay xem thì nguy. Hắn thở dài không biết làm sao để có thể trở về thế giới của mình đây…?

Mãi suy nghĩ, bổng từ xa có tiếng gọi, Thắng huynh làm gì mà giờ này mới ra đường? Hôm nay, thôn ta có một chuyện quan trọng lắm. Thì ra là A Minh, người hàng xóm, cũng như hắn là người thuê, xem như là đồng nghiệp !

Có gì mà quan trọng? Huỳnh Thắng hỏi

“Hôm nay, có đại sứ đến thôn Thị Hà để tìm bắt cái gì đó, ta cũng không biết, chúng ta đi ra cổng đình thì sẽ rõ, mọi người tập chung đông lắm, tôi thấy vậy mới chạy đến nhà huynh để rủ cùng đi”

“ Vậy qua đó xem sao, đôi khi có thể đổi đời” Huỳnh Thắng trả lời

Tại cổng đình , người người chen chúc, để có thể giành chỗ tốt hai người cố gắng chen đi vào sân. Thấy một nam trung niên, dáng người cao gầy,làn da hơi ngâm đen, người mặc áo bào màu xanh, bên hông mang theo một trường kiếm, toát ra khí chất một vị quan giả, cao cao tại thượng.

Chào bà con, ta là An Tây,đại sứ của Bá Tước Mạc Hàn Lam, được mệnh lệnh của Ngài đến đây đề tìm con “Hắc Long Kê”, đây là chân dung của nó, nếu ai tìm, hoặc bắt được thì được trọng thưởng, ngoài vật phẩm còn được phong chức ở Khuê Thành, Dù có tìm được hay không thì hạn mười lăm ngày là kết thúc.

Một trận bàn tán xôn xao, con ma thú này rất quý và hiếm gặp sống trong rừng nước, nó giỏi ẩn nắp, chạy nhanh và thông minh, đã có nhiều người đặt bẫy nhưng không được, tôi làm thợ săn hơn bốn năm mà bóng dáng nó còn không thấy nói chi là bắt. Một vị thanh niên làm thợ săn nói.

Khó như vậy, thì người ta mới treo thưởng, nếu mà bắt được thì giàu to rồi!

Huỳnh Thắng bỏ rời xa đám đông đi hướng về khu rừng nước, A Minh cũng vội vàng đi theo hắn. Khu rừng nước này cách xa làng khoảng ba dặm đường, nơi đây rất nhiều ao ,hồ, đầm lầy, và hay mưa thường xuyên, không biết nguyên nhân gì chỉ có phạm vi khu rừng, cứ vài hôm là đổ mưa, khu rừng ướt quanh năm, nên gọi Rừng Nước.

Rừng Nước không nguy hiểm nếu không tiến vào sâu, nghe nói ai đi vào sâu trong đó thì sẽ không thấy trở về, dân trong thôn, nếu đi săn thì đi theo nhóm và tuyệt nhiên không dám đi vào sâu.

“Hắc Long Kê” kiếm ăn vào ban đêm và ngủ ngày, thịt nó chế biến thành thuốc rất tốt và nghe nói trứng của nó còn tốt hơn gấp nhiều lần. A Minh nói

Huỳnh Thắng gật đầu và thầm nghĩ: liệu mình có thể gặp may mắn không? Không biết giấc mơ hôm qua có là sự thật, hay là do mình tưởng tượng nhiều… Thật là hồi hộp a!

Huỳnh Thắng nói: Trong rừng, nhìn thật là lớn, không biết rộng bao nhiêu, vì chưa ai có thể khám phá hết khu rừng. “Chúng ta cùng nhau tìm bên kia xem”

Tìm kiếm chưa được mười lăm phút, Huỳnh Thắng nhìn thấy trong bụi cây gần đó dao động, cẩn thận tiến lên từ từ, chưa đến gần thì bổng dưng từ trong bụi cây lao ra một bóng đen!!!

Huỳnh Thắng quát “A a a…Chạy mau. chia ra chạy trốn”

Heo rừng, con heo bự quá như một con chó ngao Tây Tạng không ai bảo ai, cả hai quay lưng cấm đầu chạy thục mạng .

Huỳnh Thắng rẽ qua bên phải và cấm cổ chạy, Heo ở đây có thể giết người !!! không nhanh thì mạng nhỏ này chơi xong.

Chạy được một chút Huỳnh Thắng ngoái đầu liếc và chửi to…”má mày Heo, sao tên kia mày không đuổi, theo tao hoài làm gì? (-_-‘’).

Huỳnh Thắng lầm bầm “Thật không thể tin được, may mắn á, ta nhổ vào” Vừa chạy hắn vừa chửi, bổng nhiên có một cành cây gẫy chắn ngang.X_X

Véo!

Cả cơ thể Huỳnh Thắng giống như đạp không bay lên trời, giống Hằng Nga bắt bướm, sau đó rớt xuống lăn theo con dốc , giống như thả lu xuống dốc, ở trước là cái dốc rất dài và cao….

Huỳnh Thắng thầm nghĩ: ”Thôi xong, mạng nhỏ đã chơi xong”.

Không biết lăn bao lâu thì cơ thể hắn mới dừng lại, áo quẩn tơi tả như lá chuối gặp mưa giông, cả người bầm dập, ê buốt, thốn đến tận rốn.

Cố gượng người đứng lên, Huỳnh Thắng thấy gần đó có một cái hang nhỏ, người có thể chui vào được, nếu không bị ngã thì cả đời này hắn không thể nhìn thấy cái hàng này vì nó ngụy trang rất khéo.

Tinh thần trầm xuống và thận trọng tiến đến hang, nhìn thấy những dấu chân in lờ mờ trước cửa hang, giống như dấu chân Gà!!!

Huỳnh Thắng chui vào trong, bò một chút thì thấy “Hắc Long Kê”, hắn dụi mắt không tin nổi, theo lẽ thường thì nó hẳn đã trốn rồi, khi đến gần thì hắn phát hiện không đúng, hình như nó đang đẻ, nên không chạy được!

Cả ổ Huỳnh Thắng đều bưng!!!

Huỳnh Thắng Sau khi bỏ con thú vào túi vải đeo trên lưng còn quả trứng thí nhét trong túi quần, bao nhiêu đau đớn như tan biến hết. đi một lúc thì gặp lại A Minh, tên này không bị heo rượt nên nhìn khá hơn

Huỳnh Thắng nói “Hắc Long Kê đã tìm thấy rồi chúng ta về thôn thôi”

A Minh không thể tin được, nó dễ bị bắt đến vậy sao? Nằm mơ sao! Tát mấy cái thấy đau, hắn mới tin đây là thật và đi theo sau Huỳnh Thắng mà không nói lời nào.

Tại trong đình Đại sứ đang ngồi phẩm trà, thì thấy lính vội vả chạy vảo bẩm báo “ Thưa đại nhân, bên ngoài có người cầu kiến, nói là đã bắt được Hắc Long Kê”.

“Cho người đó vào” Quan đại sứ nói

Người lính đi ra ngoài, cho mời Huỳnh Thắng và A Minh vô trong phòng.

Trong phòng, hai người khom người chào quan đại sứ.

“Thật là nhanh, ta không hy vọng là trong mười lăm ngày là sẽ kiếm được Hắc Long kê, hai ngươi làm tốt lắm, tên họ là gì?” quan đại sứ nói

“Thưa đại nhân, tiểu nhân tên Huỳnh Thắng, còn đây là A Minh, bạn của tiểu nhân”

Quan đại sứ nhìn Huỳnh Thắng gật dầu tán thưởng” tốt lắm, ta sẽ trọng thưởng gấp đôi và đây là thẻ bài hãy nhận lấy và trong vòng mười ngày, cầm cái này đến Khê Thành nhận chức”

Cáo biệt quan đại sứ hai người ra về.

Huỳnh Thắng sng sướng nói: “200 Lượng bạc, 20 lượng vàng, phát tài rồi A Minh ơi”

Nhìn bộ dạng của Huỳnh Thắng sung sướng còn hơn đi chơi gái !!!

Đúng ra thì Huỳnh Thắng chỉ được một nữa số tiền đó thôi, nhưng vì đại sứ cho lên gấp đôi. Đối với một người như hắn, đó là cả một gia tài, chơi gái vài tháng mà không phải nghĩ nhiều ^_^!

Huỳnh Thắng chia một phần tư số tiền đưa cho A Minh. “ Cái này là của ngươi, hãy cầm lấy, anh em mình là hảo hữu tốt”.

A Minh tay rung rung, cầm số tiền đó, hắn lắp bắp nói không rõ “ cảm….ơn huynh”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.