Vô Địch Thần May

Chương 17 : BÍ MẬT CỦA VỸ LẠC




Huỳnh Thắng về phòng của mình, căn phòng của hắn khá đẹp và đầy đủ tiện nghi nhưng so với các phòng giành cho con cháu chính thống thì không đáng nhắc đến.

Trên đường đi hắn gặp Trần Anh Đức một trong những người tranh giành kế vị. Vì phép lịch sự hắn ôm quyền chào. Anh Đức nhìn hắn lúc đầu rất ngạc nhiên, trong chớp mắt hắn lấy lại tự nhiên nói “ Đệ đi đâu mà mấy ngày nay không về?”

“ Đệ có việc ra ngoài tìm quà mừng cho Đại bá (Hoàng đế) nên đi lâu, giờ đệ mệt về phòng nghỉ trước” nói xong Huỳnh Thắng xoay người rời đi.

Anh Đức hiếp mắt dõi theo chân hắn trong người tỏa ra sát cơ rồi cũng thu liễm lại và vội vàng quay đi.

Huỳnh Thắng biết có vài thế lực muốn khai trừ Vỹ Lạc, hắn không thể hành động theo cảm tính. Trở lại căn phòng chưa được bao lâu thì Diệp Lam em gái của Vỹ Lạc đến thăm.

Diệp Lam đóng cửa phòng cẩn thận rồi nói “ Sao huynh còn trở lại ? Huynh không nghe lời mẹ nói sao? Nơi đây quá nguy hiểm, mẹ không thể bảo vệ huynh được nên tìm mọi cách để huynh đi”

Nhìn Diệp Lam khóc mà hắn cảm thấy thương, nàng còn trẻ để có thể hiểu hết được sự đời. Dù Vỹ Lạc có rời khỏi gia tộc thì những người kia để hắn yên sao?

Vuốt nhẹ mái tóc Diệp Lam hắn trả lời “ Muội có biết, thân làm trai mà không bảo vệ được gia đình thì nhục cỡ nào không? Ta không thể vì bản thân mà ích kỷ, làm như vậy cha nơi chín suối cũng giận ta. Ta quay lại đây là đòi lại công bằng”

Nhìn ánh mắt Huỳnh Thắng mà Diệp Lam xúc động “ Hôm nay nhìn huynh lạ quá...”

Huỳnh Thắng ngạc nhiên vì sao mình “ Dịch diện” giỏi như vậy mà còn bị nghi ngờ. Nhìn Diệp Lam một chút hắn cười cười không nói gì.

“ Tam sư huynh Lục Giác nói với muội nếu Huynh trở

về thì muốn gặp huynh tại phòng riêng vào buổi tối. Muội không nghĩ huynh ấy lại đối xử với chúng ta tốt đến vậy, khi muội bị ăn hiếp thì huynh ấy hay ra mặt”

Huỳnh Thắng gật đầu trả lời “ Được rồi ta nhớ, ta và huynh ấy như anh em ruột”

Diệp Lam chào tạm biệt về phòng. Huỳnh Thắng đóng lại cửa phòng và nhớ lại “ hồ sơ yếu lý lịch của Vỹ Lạc về Lục Giác” hắn chỉ biết là huynh đệ bà con xa còn như thế nào thì hắn không để ý.

Đêm vừa đến Huỳnh Thắng rời phòng đi qua phòng Lục Giác. Khi đến nơi hắn gõ cửa và nghe một giọng “gà mái” nam không ra nam mà nữ không ra nữ nghe mà nổi da Trâu “ Đệ đến rồi sao? Vô đây đi đã lâu hai chúng ta không tâm sự”

Huỳnh Thắng thấy có gì đó sai sai, nhưng cũng đẩy cửa đi vào. Trước mặt hắn là một nam thanh niên có làn da trắng như con gái, bàn tay đang tém ngọn lại mái tóc nói “ Đồ quỷ nè làm như mới lần đầu thấy ta hay sao mà nhìn ngốc quá vậy. Đóng cửa lại đi đến đây đôi ta cùng tâm sự!”

Huỳnh Thắng.... miệng giật giật vài cái!

Lục Giác nhìn hắn đứng như tượng thì hắn nhanh chóng đi đến đóng cửa lại rồi xà vào lòng Huỳnh Thắng nói “ Đệ hôm nay sao vậy? Hôm nay thấy ta trang điểm không đẹp sao? Đã lâu không gặp đệ ta nhớ đệ chết đi được”

Quá bất ngờ, Huỳnh Thắng dùng toàn lực đạp một phát thật mạnh vào người Lục Giác.

“Rầm” đầu Lục Giác cấm thẳng vào vách gỗ kế bên. Lục Giác đau đớn vùng vẫy rút đầu ra khỏi vách nói to “Đệ sao vậy?”

Huỳnh Thắng nói một câu rồi chuồn thẳng về phòng mình “ Đệ xin lỗi, hẹn huynh dịp khác”

Trở về phòng hắn mới lục lại thông tin của Vỹ Lạc. Con mẹ nó mình kiểm tra không hết, tên này là “Gay”. Không được nếu như người khác biết thì thanh danh ta mất sạch. Nếu biết trước cho vàng ta cũng không làm.

Lấy lại bình tĩnh hắn tiếp tục nghĩ thầm “ Cố gắng giải quyết nhanh cho tên này rồi chuồn nhanh”. Hắn định lấy hai viên linh thạch cuối cùng hấp thu, nhưng lại tiếc vì biết đâu có việc quan trọng cần dùng.

Nguyên một đêm hắn ngồi thiền để tịnh tâm….

Sáng sớm hôm sau, đã nghe tiếng gõ cửa dồn dập của Diệp Lam “ Huynh đã thức dậy chưa? Muội có một tin quan trọng muốn nói với huynh”

Huỳnh Thắng ra mở cửa, chưa kịp hỏi thì Diệp Lam đã nắm tay hắn kéo vô trong phòng, rồi đóng cửa lại mới nói “ Muội nghe một tin đồn trong gia tộc xảy ra một vấn đề lớn, Đại trưởng lão Phạm Hải mắc một căn bệnh lạ hơn hai tháng nay, dù đã triệu các danh y nổi tiếng đến khám, bệnh không khỏi mà còn tăng lên nghiêm trọng, chắc không sống qua bảy ngày”

“ Muội nghe tin đồn đó có bảo đảm không? nếu đó là sự thật thì chúng ta cũng không có liên quan gì” Huỳnh Thắng hỏi

Diệp Lam nghe hắn nói mà giật nảy mình trả lời “ Nếu đại trưởng lão qua đời thì trong gia tộc sẽ loạn, nhất là vào thời điểm nhạy cảm này. Việc tuyển chọn người kế vị Hoàng đế chắc không cần tổ chức, vì nó chắc chắn sẽ rơi vào tay Sư huynh Anh Đức là con ruột của đại thúc Ngô Đức ( Hoàng đế)”

Huỳnh Thắng gật đầu, hắn biết rằng mưa bão sắp đến. Có lẽ gia đình hắn sẽ bị khai trừ đầu tiên và bị âm thầm diệt sát là rất cao. Nhưng đối với hắn không quan trọng, vì hắn không phải họ Trần.

Nhìn hắn trầm ngâm Diệp Lam ngấn lệ nói “ Mẫu thân có đưa tin cho muội, mẫu thân muốn hai anh em mình rời đi càng xa càng tốt và đừng lo lắng cho mẹ”

Hai anh em đang nói chuyện thì Lục Giác đẩy mạnh cửa vào, trên đầu có quấn khăn trắng xung quanh! Không phải hắn để tang mà là trên đầu băng bó vết thương!

Huỳnh Thắng biết trước Lục Giác gần đến, nên giả bộ ngay thơ chào hỏi.

Diệp Lam cũng chào hỏi và hỏi thăm tại sao trên đầu huynh Lục Giác bị thương.

Lục Giác ném ánh mắt phức tạp nhìn sang Huỳnh Thắng thở dài nói “ Hôm qua luyện công, ta bất cẩn nên bị thương, cũng may không sao. Ta đến đây để căn dặn hai đệ cẩn trọng trong thời gian này. Giấy trắng không gói được lửa, truyện của Đại trưởng lão hiện tại ai ai cũng biết. Ta chỉ lo an nguy của hai đệ mà thôi”

Nói xong hắn ném ánh mắt đầy triều mến nhìn sang Huỳnh Thắng. Huỳnh Thắng da “ Trâu” lại nổi đầy người không biết nói sao.

Không khí im lặng thì nghe tiếng chuông vang lên ba tiếng lớn thì im bặt. Diệp Lam cả người run rẩy tựa vào vai Huỳnh Thắng miệng lắp bắp không nói ra lời.

Lục Giác thấy vậy cũng thở dài tiến đến gần Huỳnh Thắng định ôm tựa vào vai còn lại thì “ Rầm”….

Đầu Lục Giác lại cấm vào vách tường kế bên, ngất xiểu!

Diệp Lam mắt giật vài cái không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cảm giác được một sự ấm áp từ đôi tay của Huỳnh Thắng ôm trọn nàng vào lòng và một giọng nói đầy từ tính vang lên bên tai nàng “ Muội không phải sợ, dù bất kỳ chuyện gì xảy ra thì đã có huynh ở đây, ta không lầm thì tiếng chuông ấy muốn triệu tập mọi người, chỉ có việc rất quan trọng thì mới vang lên”

Diệp Lam gật đầu, nàng đã lấy lại bình tĩnh.

“ Đi thôi, chúng ta qua đó xem có chuyện gì” Huỳnh Thắng nói

Diệp Lam đi theo sau hắn, nàng quên luôn Lục Giác đang nằm ngất xiểu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.