Vô Địch Thần May

Chương 16 : GIA TỘC HỌ TRẦN




Huỳnh Thắng cho ngựa phi nước đại đến gần hai ngày thì cũng đến vùng biên giới rừng hắc ám.

Hắn thả ngựa đi và kiếm chỗ nghỉ ngơi đợi trời sáng đi tiếp. Tìm một đồi hơi cao, đốt một đống lửa nhỏ hắn ngồi thiền cạnh bên, xung quanh là một màu tối đen chỉ có ánh đèn le lói chớp tắt của những có bướm đèn, sâu đèn giống như ở trái đất, không biết giờ này mẹ như thế nào? Anh chị còn nhớ đến mình không ? và còn những thằng bạn thân...

Hắn cố gắng gạt bỏ suy nghĩ để tiếp tục ngồi thiền vì mặc dù là vùng biên giới nhưng cũng nguy hiểm vì có thể trở thành con mồi cho tụi ma thú bất cứ lúc nào, hắn mạnh nhưng cũng phải sợ vì có những con thú chuyên dùng độc.

Sáng hôm sau, khi mặt trời lên khá cao hắn tiếp tục vô rừng, cố gắng phi thân nhanh trên các ngọn cây cổ thụ để băng nhanh qua rừng Hắc ám trước khi trời tối. Đang phi thân nhanh lao vun vút, hắn nghe được binh khí va chạm, phía trước có đánh nhau.

Huỳnh Thắng chỉnh lại tốc độ đến nơi phát ra âm thanh. Hắn thấy một ngưởi thanh niên đang chiến đấu với ma thú “Ngân giác xà, một con ma thủ cấp chín đỉnh phong, sức mạnh mười lăm ngàn năm trăm điểm, điểm mạnh nhất của nó là đầu và đuôi đều có thể phóng độc gây tê liệt thần kinh ngoài ra nó còn nguy hiểm ở chỗ tốc độ nhanh và trên người có vảy ngân giáp rất cứng. Điểm chí mạng là yết hầu và trên thân đuôi có một huyệt nhỏ, từ đỉnh đuôi đến huyệt cách sáu mươi hai centimet nằm lệch bên phải ba centimet.....”

mọi thông tin của Ngân giác xà đều hiện rõ ràng trong não hải của hắn. Dù Ngân giác xà sức mạnh chỉ là luyện thể cấp chín đỉnh phong, nhưng không ai muốn gặp mặt nó, dù tu vi có đạt được Trúc cơ Hậu kỳ. Vì nó rất nguy hiểm.

Thanh niên này cũng đã trúng độc , còn hai người thanh niên khác nằm trên đất thì đã đoạn tuyệt hô hấp.

Huỳnh Thắng nắm rõ được tử huyệt của nó nên không chậm trễ, rút kiếm tương trợ dù không phải đối thủ nhưng hắn tin tưởng vào kỷ năng, trí tuệ của mình và hắn không muốn thấy chết mà không cứu.

Tính toán xong các phương án để tiêu diệt con “Ngân giác xà” nhanh nhất hắn dùng chiêu kiếm mạnh nhất “ Lục kiếm quy nhất”.

Sáu tia kiếm khí bay thẳng đến điểm chí mạng nằm ngay chỗ yết hầu. Ngân giác xà nó rất tức giận vì có người đánh lén nó, nhưng nó là ma thú cấp chín đỉnh phong đã có trí tuệ không dễ dàng giết được, nó nhìn thấy kiếm khí bay thẳng đến yết hầu mà mở miệng “cười ruồi” và nghĩ không dễ ăn vậy đâu ku, nó liền cuối đầu xuống để kiểm khí đâm thẳng vào vảy ngân giáp.

Huỳnh Thắng nhìn thấy vậy cũng mở miệng “ cười ruồi” và hắn hất kiếm một cái thay đổi quỹ đạo kiếm đột ngột nhắm thẳng vào huyệt chí mạng nằm trên đuôi. “Phập” một tiếng mềm mại vang lên như “ đâm vào khối đầu hủ” sau đó là tiếng kêu đau đớn của “ Ngân giác xà”.

Nó không thể tin được có người biết điểm chí mạng nằm trên đuôi và cũng không thể ngờ được Huỳnh Thắng đánh “dương đông kích tây” để nó không phản ứng kịp nên phải trả giá bằng mạng sống của mình.

Nhìn “Ngân giác xà” trút hơi thở cuối cùng nằm trên đất, Huỳnh Thắng đến gần thanh niên trẻ đang bị thương rất nặng ngồi dựa vào gốc cây gần đó. Người thanh niên này đã rơi vào tình trạng mê man, ý thức mơ hồ.

Hắn dùng “Vô thiên nhãn” kiểm tra để xem có thể cứu được nữa không. Vài hô hấp trôi qua, hắn lắc đầu ngao ngán độc đã xập nhập vào não, với sức lực của hắn hiện tại thì vô phương cứu chữa, chỉ có thể giúp sống thêm một lúc hơi tàn mà thôi.

Thanh niên như ý thức được gì đó, cầm tay Huỳnh Thắng nói “ ta bị hãm hại, chết không cam lòng, ta còn mẹ và em gái xin hãy cứu lấy họ”.

Thanh niên sau khi nói đến đây, nước mắt chảy dài xuống và từ từ giã từ cuộc đời trong nỗi tiếc hận vô bờ. Huỳnh Thắng cảm nhận được sự tuyệt vọng, bất lực của người thanh niên này, hắn thở dài ngao ngán cho một kiếp người ngắn ngủi.

Thông tin của thanh niên này hắn đã thu thập “ Trần Vỹ Lạc mười tám tuổi, luyện thể tầng bảy đỉnh phong, con trai cả của Cơ Hương Nguyệt, em gái Trần Diệp Lam..’

Huỳnh Thắng lấy nội đan của Ngân giác xà và vài thứ có thể dùng được, hắn đem thi thể ba người đi chôn và bắt đầu “Di cung dịch diện” cải trang thành Vỹ Lạc, áp chế tu vi tiếp tục phi thân ra khỏi rừng. Theo trí nhớ thì gia tộc họ Trần cách xa nơi đây một ngàn kilomet hơi chệch về hướng đông cũng thuận đường của hắn.

Đại gia tộc họ Trần xếp đứng nhất ở nước này. Họ Trần nắm triều chính trong tay và được sự chống lưng của đại gia tộc tích lũy nhiều đời nên mới là gia tộc đỉnh tiêm. Vỹ Lạc chỉ là con cháu bàng chi không phải chính thống. Nhưng hắn được mọi người công nhận là một thiên tài, được các trưởng lão thầm khen và chiếu cố. Do hắn có ảnh hưởng đến sự kế vị trong tộc nên bị hãm hại thê thảm không một người nào dám bênh vực. Có trách thì trách hắn không gặp thời mà thôi.

Huỳnh Thắng thấy hắn quá tội nên muốn giúp hắn có một công đạo nơi chín suối, đụng vào nước đục này thì cũng nguy hiểm, để phòng ngừa hắn đã lưu một ít huyết của Vỹ Lạc và học sơ qua các võ kỹ trong trí nhớ để giả cho giống. Đối với Huỳnh Thắng việc bắt chước thì không phải bàn, nhìn hắn giống Vỹ Lạc như hai anh em sinh đôi, nếu có khác thì chỉ khác ở “ Tiểu đệ”!

Trên đường đi, hắn cố gắng thu thập thêm thông tin về họ Trần. Trong các tửu lâu lớn ở các thành đều bàn tán về họ Trần. Còn bảy ngày nữa là đến sinh nhật của Hoàng đế nước Nhất Băng Nguyên, trong dịp sinh nhật này sẽ tuyển người kế thừa, nhưng không biết công tử Vỹ Lạc tại sao lại mất tích? Hay là có gì mờ ám. Nghe thế, người bạn kế bên nhắc khẻ “ đừng nhiều chuyện, lúc nào chết cũng không hay”. Rất nhiều người đều bàn tán xôn xao....

Huỳnh Thắng chỉ im lặng uống trà để nắm tình hình. Thời gian mới đó đã bốn ngày trôi qua. Hắn đứng trước Kế Đô thành rộng lớn cao sang so với Minh Châu thành chỉ có hơn chứ không kém, mặc dù Nhất Băng Nguyên chỉ là bát lưu nhưng cũng đã tiếp cận Thất lưu chỉ cần có cao thủ Kết Đan tọa trấn là Quốc gia thăng cấp. Nếu so một quốc gia Thất lưu với Tông phái Thất lưu thì không bằng vì ở đại lục này Tông phái sẽ cao hơn một bậc. Ví dụ như một quốc gia Bát lưu thì cần có Trúc Cơ tọa trấn còn Tông phái Bát lưu phải có Kết Đan tọa trấn.

Thế giới nơi này quá rộng lớn, những gì Huỳnh Thắng biết chỉ là một hạt cát giữa Sa mạc. Chính vì vậy hắn luôn khát khao lớn mạnh để khám phá Sa mạc này.

Huỳnh Thắng đi vào cổng thành thì đã có người phát hiện được thân phận của hắn. Một nhóm hộ vệ kinh thành chạy đến và cuối chào hắn theo nghi thức. Tiểu nhân kính chào công tử.

Huỳnh Thắng gật đầu tiếp tục đi, hắn biết khi vào cổng thành là đã có người theo dõi. Đi được một lát thì có một người đi đến hành lễ trước mặt “ Vỹ Lạc thiếu gia ,đã lâu không gặp”

Huỳnh Thắng nhìn lướt qua Thôi Vân nói “ Ngươi với ta là bạn thân từ nhỏ, không cần khách sáo”

“ Vỹ Lạc ta thật không hiểu, ngươi là một thiên tài còn ba ngày nữa là sinh nhật Hoàng đế cũng là ngày chọn người kế vị, ngươi đủ điều kiện để tranh vị, vậy mâý ngày nay đi đâu? Ngươi có biết ta rất là lo lắng không?” Thôi Vân hỏi.

Huỳnh Thắng nghe như có gì đó sai sai, nhưng không biết nơi nào hắn trả lời “ Ta biết và quay lại kinh thành đây”

Thôi Vân cầm tay hắn vuốt nhẹ nói “ Đây mới đúng là bạn thân của ta chứ”

Huỳnh Thắng rút tay lại, nổi cả da gà nhìn Thôi Vân chằm chằm.

Thôi Vân vội vàng nói “ xin lỗi ta không kìm nén được, ta sẽ điều tiết lại”

Huỳnh Thắng không nói gì quay bỏ đi, Thôi Vân cũng rời đi như một đứa trẻ ngoan. Mọi người xung quanh bàn tán rôm rả.

Huỳnh Thắng thuê một xe ngựa và đi về gia tộc. Hơn hai tiếng sau, xe dừng trước một tòa phủ đệ nguy nga tráng lệ được lính canh rất nghiêm mật.

Nhìn tòa phủ hắn cảm thán, thật là đẹp không thua gì kinh thành của Hoàng đế. Hắn xuống xe đi về phía cổng, lính gác nhìn thấy hắn từ xa liền chào đón vô trong. Khuôn viên bên trong thật đẹp, hợp với phong thủy có nhiều cảnh nhìn như tranh vẽ làm cho tâm trạng thật thoải mái.

Hắn vừa đi vừa tham quan cảnh vật xung quanh. Ai sinh ra trong đại gia tộc này thật là vinh hạnh “ ngày ăn ba bữa, ngủ tám tiếng” không phải lo nghĩ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.