Vô Địch Thần May

Chương 15 : RỜI LỤC BĂNG CƯƠNG




Sau khi giải tán, Ung Khiêm cho gặp Huỳnh Thắng ở thư phòng của mình. Nhìn Huỳnh Thắng một lúc rồi hỏi “ Thái sư như thế nào rồi tiểu huynh đệ?” Hắn biết Huỳnh Thắng là đệ tử của sư phụ hắn vì qua các chiêu kiếm.

Ánh mắt Huỳnh Thắng nhìn về phía xa xa hai tay chắp sau lưng thở dài nói “ Sư phụ đã viên tịch, chúng ta đều là học sinh của người, vậy xin hạy nhận đệ một lễ này”

Huỳnh Thắng ôm quyền hành lễ, Ung Khiêm liền đỡ dậy và hỏi “ Sư đệ hãy kể cho ta nghe chuyện gì đã xảy ra với sư phụ?”

Huỳnh Thắng liền kể lại tất cả những việc liên quan đến sư phụ còn việc quan trọng liên quan đến hắn thì giấu.

Nghe xong câu chuyện Ung Khiêm đau đớn cố gắng kiềm nén nhìn sang Huỳnh Thắng nói “đây là [Minh chân phương] sư đệ hãy cảm ngộ trong ba ngày, ngoài ra sư đệ có quyền đi bất kỳ nơi nào nếu đệ thích”

Huỳnh Thắng cảm tạ rồi ôm quyền tạm biệt về phòng. Ung Khiêm gật đầu để hắn đi, tạm thời thì để sư đệ ở tạm chỗ cũ, giải quyết xong việc Mạc Kỳ sẽ tính tiếp.

Huỳnh Thắng về đến phòng thì đã gần trưa, hắn đóng cửa lại rồi hồi hộp lấy [Minh chân phương] ra dùng [Vô thiên nhãn] nhìn, các thông tin xuất hiền trong não hải : [Minh chân phương] báu vật cấp một do một vị cường giả cấp độ Hóa Thần tạo ra, giúp tăng sự cảm ngộ và chỉ có tác dụng từ cấp Kim đan trở xuống, mỗi lần xử dụng phải một năm sau mới phục hồi như cũ, muốn đạt hiểu quả cao thì dùng một giọt máu, hai giọt lệ nước mắt nhỏ hòa trộn đều và nhỏ vảo đỉnh [Minh chân phương].....”

Quá vui mừng hắn liền làm theo, hỗn hợp máu và nước mắt vừa nhiễu vào thì [Minh chân phương] sáng chói tỏa ra hào quang màu trắng bắn thẳng vào mi tâm hắn. Mười phút trôi qua thì [Minh chân phương] tỏa ra ánh sáng yếu ớt rồi vụt tắt. Hắn cảm thấy trong não mình như được thông thoáng, dễ chịu và cảm giác ấy tồn tại vài phút ngắn ngủi trở lại bình thường. Hắn liền thử suy nghĩ đến điểm gốc “Trí tuệ” thì thông tin xuất hiện “ Điểm gốc đạt hai trăm bốn mươi điểm”.

Nghe vậy hắn cảm thấy rùng mình vì “Trí tuệ” mình đạt hai sao thì mình được “ Một ngàn, bốn trăm bốn mươi điểm ” thật không thể tin nổi. Đang cao hứng thì nghe bước chân của Tuyết Nguyệt đến.

Hắn kiềm lại vui mừng của mình và bình thản ngồi nhâm nhi trà. Tuyết Nguyệt không gõ cửa như mọi khi mà xô thẳng vào nhìn hắn đang thưởng thức trà thì càng nổi giận không kiềm được đến lấy chén trà của hắn ném đi.

Nhìn thái độ nàng với chỉ số IQ cao dọa người như hắn cũng biết là có việc gì rồi nhưng hắn vẫn giả bộ hỏi “ Ai ức hiếp muội sao?”

“Huynh, à không ta phải gọi là sư thúc! mới đúng lễ chứ” nước mắt nàng ngấn lệ đỏ hoe nói.

“Muội à, con người nơi sinh ra không ai có thể chọn lựa, huynh cũng vậy nếu đã không thể làm gì thì thuận theo tự nhiên. Hôm nay ta sẽ đi thư viện một chuyến rồi sẽ đi xa không biết khi nào gặp lại” hắn buồn bả cất tiếng nói.

Tuyết Nguyệt nghe lời nói của hắn ngạc nhiên hỏi “Huynh định đi đâu? Có thể cho muội cùng đi?”

Hắn lắc đầu thở dài nói “ Nơi huynh đến quá nguy hiểm, thứ lỗi huynh không đồng ý”

Tuyết Nguyệt biết rằng dù nói gì thì cũng không giữ chân hắn được, nơi đây quá nhỏ để dung thân hắn, chân trời xa kia mới thích hợp với hắn. Nàng nắm tay Huỳnh Thắng nói “ Nếu có dịp huynh hãy quay lại nơi này thăm muội, như thế muội đã hài lòng”

Tuyết Nguyệt nói xong liền bỏ chạy đi, hắn nhìn theo bóng dáng nàng cũng cảm thấy buồn. Gạt bỏ suy nghĩ hỗn tạp, hắn liền đi đến thư viện mà không cần hỏi thăm ai, chỉ cần suy đoán là đến nơi. Thư viện thật là rộng lớn, nhiều thể loại sách được phân chia rõ ràng vì được khẩu dụ của Hoàng đế nên không ai cản trở, hắn vô trong thư viện mà sung sướng tha hồ xem.

Vèo....!

Ba tiếng sau tất cả sách trong thư viện đều bị hắn thu vào trong não hết mà không thiếu một từ. Từ y dược, các tích truyện, bí kiếp võ công, địa đồ...đều xu tầm đáng tiếc là phẩm giai thấp quá! Nhưng có còn hơn không tri thức của hắn bây giờ rộng lớn hơn nhiều.Sau khi đọc sách hắn cảm giác “ điểm gốc trí tuệ” tăng lên nhiều….

Trời gần tối, hắn rời thư viện về phòng để tu luyện. Lấy hai viên linh thạch ra và hấp thu, viên thứ hai linh thạch là do được ban thưởng của Hoàng đế. Vài cái hô hấp linh thạch đã bị hút sạch năng lượng tu vi của hắn cũng đạt được Trúc cơ sơ kỳ đỉnh phong chỉ kém một chút là có thể lên trung kỳ!

Tối hôm ấy hắn hệ thống lại địa đồ để xác nhận vị trí chính xác điểm đánh dấu trên tấm bản đồ mà hắn lấy được của Tử Tinh Hoa. Hắn mất gần hai tiếng đồng hồ để làm điều này, vì tấm bản đồ thể hiện không nhiều thông tin, với chỉ số IQ như hắn mà mất gần hai tiếng để giải mã, đối với người khác thì sẽ không biết bao lâu!

Hắn xoa xoa mi tâm và suy nghĩ : “Bảo Nguyên” là nơi cấm địa nằm trung lập không phụ thuộc bất kỳ quốc gia nào quản lý và cách xa mười lăm ngàn kilomet nếu tính bình quân vừa đi vừa khám phá chắc khoảng hai mươi ngày nếu có phi hành thú thì nhanh hơn nhiều.

Tại đại lục này có một điểm mà hắn thấy lạ so với các truyện đã xem về việc phân chia cảnh giới. Cùng là Trúc cơ tùy vào thể chất mọi người khác nhau mà có sức mạnh khác nhau, như hắn hiện tại Trúc cơ sơ kỳ đỉnh phong điểm sức mạnh mười hai ngàn, trong khi đó qua ghi chép trong thư viện, có người mới bước vào cảnh giới Trúc cơ mà điểm sức mạnh đạt mười bốn ngàn. Thật là nhục nhã, hắn không nghĩ mình quá yếu. Hắn chỉ có thể sử dụng kỹ năng đề bù khuyết điểm của mình. Nhưng cũng không lo nhiều vì hắn “Vô thiên nhãn” chẳng lẽ chỉ dùng làm kiểng ?

Sáng hôm sau, hắn đến thư phòng của Sư huynh nói lời tạm biệt.

“ Tại sao đệ không ở đây một thời gian rồi đi ? Đêm qua Mạc Kỳ đã tự sát ta cũng không hiểu nổi” Ung Khiêm thở dài nói.

“Đệ có việc cần phải làm, mong sư huynh thông cảm, đệ lần này ra đi không biết lúc nào trở lại, huynh ở lại cố gắng giữ gìn sức khỏe” hắn nói xong ôm quyền tạm biệt.

Ung Khiêm nhìn hắn một lần nữa rồi nói “ Sư đệ hãy cầm lấy hai viên linh thạch này, xem như là một món quà ta cho đệ, hy vọng một ngày nào đó đệ trở lại đây thăm ta”

Ung Khiêm nhét một hộp nhỏ vào tay hắn rồi mỉm cười vẫy tay tạm biệt. Huỳnh Thắng cảm động nhìn theo vì hắn biết món quà này có nghĩa như thế nào, điều chỉnh lại cảm xúc hắn cũng phi thân bay ra khỏi cung điện xa hoa.

Hắn rời kinh thành nhắm hướng đông mà đi, vì cách kinh thành ba trăm kilomet là ra khỏi lãnh thổ Lục Băng Cương, phải đi qua khu rừng Hắc ám một đoạn thì mới vào Quốc gia Nhất Băng Nguyên cũng xếp loại bát lưu như Lục Băng Cương là một đồng minh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.