Vô Địch Thần May

Chương 14 : XUNG ĐỘT TỂ TƯỚNG




Huỳnh thắng cười không nói gì, hai người lại hàn huyên một lúc lâu thì có tiểu thái giám đi đến mời hai người vào cung điện gặp Hoàng đế.

Trên đường đi, hắn nhìn xung quanh mà không khỏi thán phục “quá xa hoa những cung nữ thật là đẹp, nếu đặt một người ra ngoài đời thường đều là Mỹ nhân”.

Đến chánh điện thì được một thái giám khác lớn tuổi hơn tiếp đón. Sau khi chào hỏi xong, thái giám dẫn hai người vào trong.

Trong chánh điện, hai người thực hiện lễ nghi với Hoàng đế Ung Khiêm và được Hoàng đế niềm nở đáp lễ, đối với dịch Quý Dương thì không xứng đạt được tư cách đó, nhưng đối với Huỳnh Thắng thì khác vì dù sao ở nơi đây hắn cũng là một đại cường giả, nên Hoàng đế phải hạ tư thái xuống mà nói chuyện. Hắn nhìn Hoàng đế và thầm nhận xét “ So vẻ đẹp trai ,khí phách với Dịch Đông Phương thì kém một chút nhưng vẫn hơn hắn nhiều!”

Hoàng đế liền ra hiệu thì một vị thái giám già đứng gần bên cạnh đọc công lao và phần thưởng dành cho hai người. Đọc xong hắn thấy Dịch Quý Dương vui mừng tạ lễ, còn hắn thì nói “ Phần thưởng này hạ thần không dám nhận, chỉ xin được một lần cảm ngộ báu vật “ Minh chân phương mong được hoàng đế chấp thuận”

Hoàng đế Ung Khiêm rất bất ngờ không nghĩ rằng hắn sẽ đòi hỏi như thế, nếu là người khác là bị hắn xử phạt rồi, nhưng đây là một đại cường giả hắn không biết làm sao cho đúng, ngay cả bản thân hắn cũng muốn lấy lòng Huỳnh Thắng để hiệu trung với mình.

“To gan, ai cho phép ngươi xem thường Hoàng đế” một tiếng quát chói tai từ một lão già đứng đầu trong nhóm quan lại.

Hoàng đế nhìn người vừa lên tiếng và hỏi “Thừa tướng ý khanh thế nào, ta thấy hắn có công lớn trong nhiệm vụ này cũng xứng để được phần thưởng như thế”

“ Thưa Hoàng đế không thể được, chỉ có con cháu vương thất mới được dù cho hắn có công cũng không được, theo hạ thần nên bắt giam, phế võ công rồi đuổi đi nếu không thì quốc gia sẽ loạn, ai ai cũng như hắn thì uy nghiêm Hoàng đế ở đâu?” thừa tướng Mạc Kỳ nói.

Hoàng đế quá bất ngờ không hiểu tại sao Mạc Kỳ lại nói như thế, nếu nói như vậy sẽ đắc tội với Huỳnh Thắng.

Trong triều Thừa tướng có thể lực rất lớn ngay cả Hoàng đế cũng phải nể ba phần nên khi hắn lên tiếng không ai dám có ý kiến. Nhưng đối với Huỳnh Thắng thì không sợ nhưng hắn vẫn đứng im bình thản không tỏ thái độ gì ” Tâm như chỉ thủy”.

Hoàng đế nhìn Huỳnh Thắng cười nói “ Ngươi có thể chọn phần thưởng khác không? Hay là ta sẽ ban thưởng thêm hai viên linh thạch, thấy thế nào?”

Huỳnh Thắng chưa kịp trả lời thì Thừa tướng liền nói “không được, linh thạch đối với quốc gia rất quan trọng. Hạ thần vẫn giữ nguyên ý kiến cũ là phế võ công và đuổi ra ngoài”

“Xoẹt” Mạc Kỳ thấy một luồng gió mát ập đến rất thoải mái và mát mẻ vô cùng.

Hắn định nói tiếp thì cảm thấy không đúng liền nhìn xuống thì thấy “Tiểu đệ” nên khựng người vài giây rồi mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra liền la hét thất thanh, tay chụp lại chỗ nhạy cảm nhìn xung quanh.

Hoàng đế và mọi người miệng giật vài cái...

Huỳnh Thắng hờ hững nhìn và nói “ Ta lỡ tay, thật có lỗi!”

“Lỡ tay chị gái ngươi, mẹ ngươi cả họ hàng nhà ngươi” Mạc Kỳ tức giận gào thét.

“ Vậy ta tặng quà cho Thừa tướng để xin lỗi” hắn rút kiếm ra và chém vài đường, kiếm khí uyển chuyển như sợi tơ bay ào ạt đến Mạc Kỳ.

Mạc Kỳ không kịp trở tay vì quá bất ngờ và kiếm khí bay rất nhanh. Mọi người lại giật mình trố mắt mà run run toàn thân vì cố nén cười thành tiếng, ngay cả Ung Khiêm mặt cũng có lúc đỏ, lúc xanh.

Mạc Kỳ không hiểu chuyện gì xảy ra thì thấy một vị thái giám chỉ trên đầu rồi ném một cái gương nhỏ đến. Hắn nhìn vô gương mà cả người run lẩy bẩy, tóc của hắn đã được cắt tỉa như “ mâm ngũ quả”!

“ Ta sẽ giết ngươi, rút gân lột da nhà ngươi” hắn lao đến Huỳnh Thắng như một lão điên, hắn cũng quên luôn là tay mình đang che “ tiểu đệ”!

Ung Khiêm nhìn thấy thế liên hét lên “ Đủ rồi, dừng lại cho ta và kêu một vị thái giám gần đó lấy áo khoác đưa Thừa tướng. Còn ngươi đã làm quá phận, dù sao hắn cũng là Thừa tướng tại sao lại nhục mạ hắn?”

Nhận được áo Mạc Kỳ vội vàng mặc vô run run nói trong nghẹn ngào“ Đừng nói nhiều, hãy giết tên này để lấy lại danh dự cho hạ thần, dù hắn có chết nhiều lần cũng không thể lấy lại danh dự cho hạ thần”

Mọi người nhìn Mạc Kỳ run run mà càng buồn cười vì nhìn “Mâm ngủ quả rung lên thật sóng động!”. Có người không nhịn được tò mò nói nhỏ với người kế bên “ Tôi cá với ông trái ở giữa là trái xoài!”

Huỳnh Thắng không nói gì liền lấy trong người mật thư của sư phụ hắn đưa cho Hoàng đế và nói “ Xin Hoàng đế xem cái này rồi hãy nói”

Lúc trước thì hắn không hiểu nội dung mật thư nói gì, nhưng sau khi “Trí tuệ” của hắn đạt hai sao thì lại khác chỉ số thông minh của hắn hơn một ngàn điểm, chỉ cần hắn nhớ lại nội dung mật thư và một chút thời gian là có thể giải mã được.

Bên trong mật thư chủ yếu nhắc đến Mạc Kỳ đã âm thầm cấu kết với Hắc Nguyệt giáo và cũng nói rõ báu vật đang cất nơi nào. Khi vào cung nghe Mạc Kỳ lên tiếng, hắn đã âm thầm dùng “Vô thiên nhãn” nhìn Mạc Kỳ trong nháy mắt và nắm được “Hồ sơ lý lịch của Mạc Kỳ”. T

ên này ẩn tàng thật sâu không ai biết, Mạc Kỳ cũng là một cao thủ Luyện thể tầng tám đỉnh phong và am hiểu dùng độc. Sư phụ của Huỳnh Thắng bị hạ độc là do tên này.

Cầm mật thư trong tay, Ung Khiêm hai bàn tay run run, sợ bỏ xót cái gì nên đọc lại vài lần. Đọc xong hai mắt hắn đỏ ngầu nhìn Mạc Kỳ. Mạc Kỳ cảm thấy không ổn liền phi thân bỏ trốn.

Nếu như không bị Huỳnh Thắng chém cho khỏa thân thì trong túi quần của hắn có một lọ thuốc cực độc, chỉ cần mở ra và vận nội công cho thuốc phát tán trong không khí thì những người trong chánh điện đều bị hạ độc. Huỳnh Thắng cũng nhanh tay thu lọ thuốc độc đó vào giới chỉ.

Mọi người đều bất ngờ nhất là Hoàng đế Ung Khiêm, hắn không ngờ Mạc Kỳ là một cao thủ giấu mình so với hắn có thể nói ngang bằng nên không kịp ra tay ngăn chặn.

Mạc Kỳ phi thân nhanh ra đến cửa chánh điện quay lại cười nói “Lão phu sẽ trả thù, còn tên Huỳnh Thắng kia ta sẽ trà thù ngươi gấp nhiều lần ha ha ha”

Nói xong hắn liền phi thân trốn đi đang đạp cây và phóng lên cao thì một luồng gió mát quen thuộc ập đến. Sau đó là tiếng la hét của các cung nữ gần đó “ đồ biến thái, trời ơi đồ biến thái!”

Mạc Kỳ giật nảy mình nhìn xuống thì thấy “thằng em sinh đôi của mình!” Hắn giận tím mặt vì từ khi cha sanh mẹ đẻ chưa bao giờ nhục nhã đến vậy. Hắn liền lao nhanh vào bụi cây gần đó thì nghe tiếng “bụp” phát ra gần mình, một làn sương màu xám lan tỏa từ trong bụi cây hắn núp phát ra. Mọi người đều tập chung chạy đến.

Bụi cây rung lên từng cơn càng lúc càng mạnh rồi từ bên trong lao nhanh ra một bóng người vừa nhảy vừa gãi như một con khỉ, không ai khác người đó là Mạc Kỳ!

Huỳnh Thắng đã dự đoán tất cả từ khi bắt đầu đến bây giờ hắn đã dùng lọ thuốc độc sương“Tẩy Bì” mà hắn lấy được của Tử Tinh Hoa, thuốc không gây chết người, nhưng gây ngứa khi tiếp xúc với da , ai trúng phải đều rất ngứa, thuốc càng hiệu quả hơn đổi với Mạc Kỳ vì hắn không còn mảnh vải che thân!

Người tập chung càng đông chỉ có các cung nữ là đỏ mặt che mắt trốn đi. Ung Khiêm đi đến điểm huyệt sau đó cho người nhốt Mạc Kỳ vào đại lao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.