Vèo…!
Quay lại Phủ Dịch gia thì trời cũng đã khuya, hắn quay về phòng nghỉ ngơi, ở trên giường hắn nhìn viên ngọc không phát hiện ra cái gì nên cất lại.
Hắn lấy năm viên linh thạch ra nhìn và cầm mỗi tay một viên linh thạch sau đó vận công thử hấp thu, một luồn khí tình thuần ấm áp tràn vào thể nội, hắn cảm nhận được đan điền như một quái vật đã đói lâu năm hấp thu cực nhanh và dần dần to lên.
Mười hô hấp trôi qua hai viên linh thạnh vỡ ra như bột phấn. Hắn dùng ý thức kiểm tra đan điền thì nhìn thấy có vết nứt.
Hắn tiếp tục dùng thêm hai viên. Đan điền lại tiếp tục hấp thu mạnh hơn lần trước…”Phóc” đan điền đã vỡ ra và một luồng khí bên trong tỏa ra sau đó dần dần ngưng tụ lại dưới dạng khí nhìn rất mờ hồ. Hắn cảm thấy cơ thể cứng cáp hơn trước rất nhiều lần và có cảm giác thân thể có thể chịu đựng được các luồng khí nguyên tố nóng, lạnh.
Cơ thể hắn run lên từng cơn rất đau đớn, mồ hôi chảy ra như tắm, kèm theo những chất dơ tích tụ trong cơ thể theo mồ hôi tuôn ra ngoài. Một mùi hôi như bãi rác công cộng sộc vào mũi, hắn cảm thấy rất buồn nôn. Cố nén đau đớn và mùi hôi thúi , có lẽ do luyện “Lưu thủy tâm pháp” nên khả năng chịu đựng của hắn tăng lên rất nhiều.
Một tiếng trôi qua, mọi thứ như kết thúc, hiện tại hắn cảm thấy linh khí dồi dào và rất là thuần khiết tăng tu vi chỉ kém một bước rất nhỏ, hắn cố nén cảm xúc vui mừng.
Nếu theo bình thường để đột phát Trúc cơ thì đa số có thể dùng Trúc cơ đan hay là dùng các bảo vật trong thiên địa hoặc là tích lũy sức mạnh rồi phá vỡ đan điền để đột phá. Còn hắn sao đơn giản quá. Thật là khó hiểu.
Điều này hắn không lý giải được là vì khi đạt đến cảnh giới này hắn không giống như những người khác từng bước rèn luyện mà do hấp thu nội công của sư phụ.
Một điều kỳ lạ nữa là với sự hấp thu nội công nhiều như thế mà cơ thể bình thường như hắn có thể chịu đựng, đổi lại người khác như hắn, cho dù có là thiên tài nghịch thiên cũng không có khả năng chịu đựng.
Để từ Luyện khí tầng chín đỉnh phong đột phá Trúc cơ, đối với người khác không dám dùng nhiều linh thạch như hắn để phá vỡ đan điền, vì cái được không bù cái mất, khi hấp thụ trực tiếp linh thạch quá nhiều có thể làm mất cân bằng năng lượng trong cơ thể và có thể nổ tung các kinh mạch chứ đừng nói đến công kích đan điền. Còn hắn thì ngược lại, không bị ràng buộc bất kỳ điểm nào, cũng không thể dùng lẽ thường để nói, điều này có thể liên quan đến động không gian “ Vô Thiên”!
Hắn gác lại mọi suy nghĩ, bắt đầu phát giác mùi hôi thúi càng lúc càng khó chịu.
Hắn lấy đồng phục mới và dùng thân pháp bay thật nhanh đến phòng tắm. Sau khi loại bỏ hết các chất dơ bám trên có thể, hắn tắm lại một lần rồi mặc đồng phục mới, quay lại phòng của mình thật nhanh để lau dọn sạch sẽ, gói gọn lại trong một túi vải và dùng hết sức quăng đi, do vội vàng nên không nghĩ đến ở xa có một cây cổ thụ cao chặn lại và cài túi vải trúng một cành cây bay qua hướng khác, vô tình bay vào cửa sổ đang mở của Dịch Đông Phương…..
Hắn không để ý và định luyện tiếp Nội công cấp hai “ Di cung dịch diện” thì nghe bên ngoài tiếng la và tiếng bàn tán xôn sao của mọi người.
Hắn gác lại luyện công, và mở cửa phòng ra thì thấy Dịch Đông Phương trên người dính đầy chất nhày hôi thối bốc ra từ cơ thể hắn, Dịch Đông Phương vô cùng tức giận quát tháo vệ sĩ canh gác “ Có kẻ muốn ám sát ta, các ngươi mau đi điều tra, ta mà biết kẻ nào quăng túi vải vào phòng ta, ta sẽ lột da, nắn gân cho nó chết từ từ”
Huỳnh Thắng miệng giật vài cái… đến gần Dịch Đông Phương và nói “ Tiền bối nên đi tắm rửa một chút, để tiểu bối kiểm tra và cho người một công đạo”
Dịch Đông Phương nghe Huỳnh Thắng nói như thế gật đầu, và đi nhanh về phòng tắm.
“ Không biết cha có chuyện gì xảy ra” Dịch Quý Dương là người đến sau nên cất lời hỏi.
“Theo ta, chắc không có gì, ta thấy có một người che mặt, phi thân trên cành cây cao đằng kia và ném vào cửa sổ của Tiền bối, ta định đuổi theo nhưng không kịp do người này thân pháp thật cao minh, chắc có người nào ghét Tiền bối, nên muốn hạ thấp danh dự” Huỳnh Thắng trả lời giọng đầy quan tâm.
Nếu để Dịch Đông Phương biết túi vải đó là do hắn ném, chắc là cho vệ sĩ thay nhau đè hiếp hắn! tình ngay lý gian mà. Nên hắn phải đánh lạc hướng.
Mọi người đều gật cho là đúng vì Huỳnh Thắng được mọi người vô cùng tôn trọng, hắn chợt cảm nhận được một ánh mắt khác lạ từ Tuyết Nguyệt, chỉ là thoáng qua hắn cũng không quan tâm.
Hắn thấy Dịch Quý Dương ánh mắt lâu lâu lại liếc trộm Tuyết Nguyệt! Bổng nhiên có tiếng nói của Dịch Đông Phương từ xa đầy tức giận“ Các ngươi phải tìm ra được tung tích hung thủ, nếu không tìm ra ta cắt nửa tháng lương”!
Huỳnh Thắng cảm thấy áy nấy, liền nhìn Tuyết Nguyệt hỏi “ khi nào thì công chúa lên đường ? nếu không vội tại hạ muốn nói chuyện với Tiền bối một chút”.
Tuyết Nguyệt gật đầu, sau đó phân phó người của mình rồi rời đi.
Mọi người rời đi chỉ còn lại Huỳnh Thắng và Dịch Đông Phương , hắn nói “ Lưu thủy tâm pháp, tiền bối luyện đến đâu rồi, nếu có chỗ nào khúc mắt có thể tiểu bối sẽ chỉ điểm một hai”
Đổi lại người khác mà nói câu này Dịch Đông Phương sẽ tức giận “ đấm phát chết luôn !”, còn riêng về Huỳnh Thắng thì hắn đã biết người nay thiên phú vô song, sau cái lần luận bàn trước đó, hắn mới biết Huỳnh Thắng là một thiên tài, có cái nhìn sắc bén và lý giải rất logic. “ Thật là chê cười, ta đã luyện nó từ khi mua về và nghiên cứu thường xuyên, hiện tại đã luyện được cấp một sơ kì đình phong, thật là bất tài”
Dù Dịch Đông Phương nói khiêm tốn nhưng thật ra hắn vô cùng đắc ý vì trong thơi gian hai tháng hắn luyện được cấp một sơ kỳ đỉnh phong cũng được xếp trong hàng ngũ thiên tài “Lưu thủy tâm pháp” là địa giai hộ thể, luyện khó có thể nghĩ.
Nhìn cách thể hiện khoe khoang của Dịch Đông Phương, hắn lắc đầu thở dài và nói “ Tiền bối hãy diễn qua cho tiểu bối xem qua được không?”
Huỳnh Thắng chỉ điểm những gì mà hắn lĩnh ngộ được ở cấp một “Lưu thủy tâm pháp” nói cho Dịch Đông Phương nghe và sau đó biểu diễn vài lần.
Dịch Đông Phương không tin ở mắt và tai mình. Mới bao lâu ? chỉ khoảng hai ngày mà tên này đã luyện xong cấp một viên mãn ? Cảm thấy yết hầu khô rang, hắn hít một hơi để lấy lại bình tĩnh hỏi “ Công tử đã luyện hết cấp một viên mãn”?. Hắn muốn hỏi một lần nữa để xác nhận.
“ Thật bất tài, ta đã luyện xong cấp hai Lưu thuy tâm pháp” Huỳnh Thắng khiêm tốn trả lời.
“Bịch” Dịch Đông Phương té ngồi trên mặt đất không nói nên lời nào hắn nghĩ thầm “ mẹ nó, nó bất tài nên luyện xong cấp hai, còn ta thì bất gì đây…?”
Huỳnh Thắng vội vàng đỡ Dịch Đông Phương đứng dậy hỏi “ Tiền bối có sao không?”
“Ta không sao, cảm ơn công tử chỉ điểm” Dịch Đông Phương mặt giật vài cái trả lời.
Hai người trao đổi gần một tiếng, Huỳnh Thắng ôm quyền cáo từ và đi đến đại sảnh, nơi mọi người tập chung để xuất phát đi kinh thành.
Nhìn Huỳnh Thắng từ xa đi đến Tuyết Nguyệt tươi cười nói “ Từ đây đi kinh thành Minh Châu mất hơn hai ngày đường, có ba chiếc xe ngựa, Huỳnh công tử và Dịch Quý Dương ngồi cùng một xe, hắn cũng sẽ đì cùng để hộ tống chúng ta”
Huỳnh Thắng cười không nói gì và lên xe ngồi cùng Dịch Quý Dương , xe ngựa bắt đầu lăn bánh ra khỏi phủ Dịch gia.