Vô Địch Thần May

Chương 109 : DỊ BIẾN




Hạo Nhiên gật đầu rồi nhắm mắt đứng yên...

Thật ra chuyện này rất là bình thường, do Huỳnh Thắng có Y thuật cực kỳ cao minh nên mới được Nhiều người Tâm Sự. Đổi lại bình thường thì có đánh chết Họ thì Họ cũng không dám Tâm sự như thế!

Vèo!

Một phút kiểm tra trôi qua, các cây Châm được thu hồi lại.

Huỳnh Thắng lên tiếng: Ngay đan điền của Hạo thái thượng trưởng lão có dị biến làm ách tắc khí lưu tuần hoàn xuống Tiểu đệ. Nguyên nhân chính là do Võ Công của Hạo thái thượng trưởng lão đang luyện, loại võ công này Chí Âm, không thích hợp cho Nam, tuy nhiên Nam luyện võ công này có thể dùng đan dược, đồ ăn để cân bằng nhưng vì Cơ địa của Hạo thái thượng trưởng lão không giống với người khác nên sẽ ảnh hưởng đến Đan điền khiến cho việc đại tiện cũng khó, lâu dần xảy ra dị biến ở Đan điền!

Con nói đúng rồi, Lão phu cũng bị tình trạng đó. Con có cách nào giúp Lão phu trở lại bình thường không? Lão phu sẽ trọng thưởng.

Cách thì có, lúc nãy con đã làm cân bằng lại trong Đan điền. Nhưng thời gian sau nếu còn luyện võ công đó thì nó sẽ tái phát. Nên mỗi tháng cần phải thanh lọc để cân bằng lại. Chỉ cần Hạo thái thượng trưởng lão làm theo con chỉ, thì không cần dùng Đan dược cũng vô lo.

Hạo Nhiên vui vẻ cảm kích Huỳnh Thắng đã chỉ cách. Hắn liền tặng Huỳnh Thắng hài viên đan dược thượng phẩm phục hồi thương thế và Linh khí!

Hạo Nhiên mời Huỳnh Thắng ở lại để thiết đãi nhưng hắn nhẹ nhàng từ chối và xin cáo từ.

Vèo!

Cầm hai viên đan dược trên đường về. Huỳnh Thắng suy tính:

Không biết mình ở đâu đây? Phòng thì sập,hay là qua thăm Kim Liên rồi ở tạm. Lần sau thề không chơi ngu nữa. Công nhận Bát Quái ngũ biến thật là bá đạo a. Còn việc làm nhiệm vụ nếu có sự trợ giúp của Kim Liên thì Lâm Hồi Xuân sẽ dễ dàng tiêu diệt. Nhưng tên này là Thái thượng trưởng lão Đại tông môn Chu Tước. Nếu không thận trọng thì sẽ ảnh hưởng đến Trúc Nha Trang. Nhiệm vụ khó quá. Thôi thì từ từ tính tiếp.

Đứng trước cửa Phủ của Kim Liên.Nam đệ tử canh gác nói: Mai Huynh cứ tự nhiên đi vào đệ không tiễn.

Huỳnh Thắng gật đầu đi vào trong

Nơi đây không có gì thay đổi chỉ có người là đổi thay...

Tại phòng Kim Liên!

Nghe nói Đệ đang luyện công nên Tỷ không đến. Hôm nay Đệ đến đây cũng vừa đúng lúc Tỷ có việc rất quan trọng nói với Đệ.

Nàng nói xong liền vung tay bày kết giới.

Đệ cũng có một việc muốn nhờ Tỷ giúp, tuy nhiên Đệ muốn nghe việc của Tỷ trước. Nhấp một miếng Trà thơm Huỳnh Thắng nói.

Đây là việc cực kỳ hệ trọng liên quan đến Tông môn chúng ta và toàn bộ Đại Thổ Tây Vực. Vài tháng gần đây số người mất tích một cách đột biến. Đặc biệt là những Tu sĩ tự do. Nó xảy ra khắp Đại Thổ Tây Vực và Trúc Nha Trang cũng bị. Chưởng Môn đã nhờ Châu Thái thượng trưởng lão điều tra và có một tình báo khá tin tưởng. Những Tu sĩ biến mất có liên quan Chu Tước. Và người đứng sau việc này theo tình bào là Lâm Hồi Xuân

Nghe ba chữ Lâm Hồi Xuân Huỳnh Thắng nhìn Nàng ngạc nhiên nhưng vẫn im lặng nghe tiếp.

Việc liên quan đến Lâm Hồi Xuân là do Châu Thái thượng trưởng lão nhận định và có căn cứ. Đại tông môn chúng ta vừa xảy ra sự cố làm ảnh hưởng không nhỏ vị thế chúng ta. Nên việc điều tra Lâm Hồi Xuân được giao cho Tỷ. Có lẽ các Tông môn khác cũng có hành động rồi. Tỷ nói xong rồi đến lượt Đệ.

Qua câu chuyện của Kim Liên, linh tính Huỳnh Thắng nói cho hắn biết có lẽ Bão xắp xảy ra. Hắn cũng nói rõ ý định của mình.

Kim Liên trầm mặt một hồi lâu rồi nhìn Huỳnh Thắng nói: Nếu Đệ nhờ Tỷ Chắc là có lý do chính đáng nên Tỷ sẽ giúp. Cái này còn liên hệ đến Tông môn chúng ta. Nên phải thận trọng. Hai ngày nữa chúng ta lên đường. Tuy nhiên sẽ cải trang thành tu sĩ tự do. Đệ còn việc gì nói nữa không?

Hiện tại thì không. Tỷ thu xếp cho Đệ ở gần đây đi. Phòng của đệ bị sập rồi+_+ Huỳnh Thắng cười nói.

Nàng nghe Hắn nói mà che miệng cười đáp: vậy thì Đệ qua Phòng thứ năm chỉ cách nơi này 10 mét thôi.

Tạm biệt Kim Liên, Huỳnh Thắng về phòng mới của mình. Hắn ngồi suy nghĩ. Tại sao chuyến đi xắp đến làm cho lòng mình cảm thấy rất bất an.

Chủ nhân, Tèo có cảm giác rất lạ trong thời gian ở Đại Tông môn Chu Tước. Có một luồng khí tức khiến cho Tèo thấy khá quen nhưng nghĩ hoài không ra. Đến giờ Tèo chỉ có thể khẳng định một điều, khí tức ấy không phải là người ở trong đại lục này.

Ngươi nhận xét có lẽ đúng vì Đại lục này đang có một dị biến. Chúng ta phải thận trọng.

Huỳnh Thắng nói xong nhắm nghiền mắt lại tiếp tục luyện công.

Vèo!

Tại một trại phi hành thứ cách Chúc Nha Trang khá xa.

Tỷ đợi đệ với, làm gì mà vội vàng vậy?

Chúng ta phải đi nhanh để kịp giờ đón chuyến bay cuối cùng.

Hai người Tỷ muội ấy chính là Huỳnh Thắng và Kim Liên...

Mọi người mau đưa vé để lên Phi hành thú cho kịp giờ nào. Chúng ta sẽ đi thành Trân Cù ( là một Thành khá lớn cách Đại Tông môn Chu Tước 300 dặm). Một lão già mặc trường bào đứng trên lưng phi thú hối thúc mọi người.

Phù! Cuối cùng cũng kịp giờ. Kim Liên ngồi trên phi thú nhìn Huỳnh Thắng mỉm cười duyên nói.

Ồ một tiểu thư xinh đẹp. Không biết Nàng tên gì và có thể cho Trần Lang này làm quen không? Biết đâu chúng ta cùng một hướng đi. Một nAm thanh niên Mặt khỉ cười nói.

Trần Lang đệ nhất dâm tặc, Huỳnh Thắng đã nhận biết ra Hắn khi còn ở Bãi chờ phi thú. Tuy nhiên Huỳnh Thắng không quan tâm. Ai ngờ tên này đến ve vản Kim Liên.

Huỳnh Thắng nhận ra Trần Lang nhưng Trần Lang thì không vì Hắn đã cải trang thành một người khác lạ ngay cả Má hắn còn không nhận ra!

Muội tên Kim Trân chỉ là một tu sĩ lang thang, rất vui gặp Huynh. Kim Liên đáp.

Còn đây có lẽ em Trai của Muội?

Kim Liên gật đầu nhìn Huỳnh Thắng. Nhưng Huỳnh Thắng không quan tâm nên vẫn nhắm mắt ngồi thiền.

Trên suốt chuyến bay mất bốn ngày. Kim Liên và Trần Lang chỉ nói chuyện phím về tu luyện và thảo luận võ công.

Vèo!

Đặt chân xuống đất. Thành Trần Cù khá nhộn nhiệp. Dòng người ngược xuôi như thoi đưa. Kim Liên nhiều lần muốn dứt khỏi Trần Lang nhưng Hắn mặt dày vẫn không rời bỏ.

Kim tiểu thư nếu không có kế hoạch đi đâu thì Trần Lang có một chỗ nên đến một lần. Nơi đó cách đây không xa, đa số các Tu sĩ tự do thường xuyên đến để tìm vận may. Chỗ đó được gọi là Giác Lâu.

Nghe Trần Lang nói xong, Kim Liên nhìn Huỳnh Thắng để thăm dò. Thấy hắn không có biểu cảm gì thì gật đầu mỉm cười duyên nói: Nếu Trần huynh nói vậy Chị em tôi cũng tò mò thử đến Giác Lâu một lần để mở mang tầm mắt.

Vậy thì còn gì bằng. Mời Kim tiểu thư cùng đệ đệ theo Ta.

Trần Lang đi trước dẫn đường. Cả ba đi qua các con đường sầm uất rồi rẽ vào một con đường nhỏ. Hai bên đường chỉ thưa thớt vài nhà ở cùng với đám cỏ mọc um tùm...

Trần Lang dừng lại trước Một ngôi nhà khang trang và rộng lớn trên tường nhà có treo một tấm bảng làm bằng gỗ to ghi: Giác Lâu. Hắn liền bước vào trong một cách tự nhiên như nhà của mình.

Trong gian phòng tiếp khách đã có 25 tu sĩ đang ngồi chờ đợi. Nhìn Trần Lang cùng hai người theo sau. Một nam trung niên có bộ râu Dê đến mời đi vào trong một phòng nhỏ riêng.

Lục Bá đây là hai vị bạn bạn hữu mới của con. Hai vị này muốn kiếm một chút tiền. Lục Bá xem có việc gì tốt không?

Trung niên râu dê nhìn Huỳnh Thắng và Kim Liên đánh giá: Tu vi cao rất phù hợp với điều kiện công việc. 1000 Linh Thạch trung phẩm cho mỗi vị. Nếu chấp nhận sẽ đưa trước một nửa, hoàn thành công việc sẽ trả hết . Nếu làm tốt sẽ có thưởng thêm.

Lục Bá xin cứ nói nhiệm vụ cụ thể. Hai con sẽ cố gắng hoàn thành. Kim Liên giọng nói dịu dàng.

Công việc không khó, hai vị làm bảo tiêu cho chuyến hàng ngày mai. Địa điểm đến Thành Trung cách nơi đây 1509 dặm.

Kim Liên nghe nhiệm vụ liền gật đầu đồng ý.

Trung niên râu dê cười hào sảng quăng ra hai bịch đựng Linh Thạch về phía Kim Liên và Huỳnh Thắng nói: đây là tiền công như giao ước. Sáng sớm mai sẽ bắt đầu.

Cả ba người chào tạm biết người trung niên râu dê đi ra ngoài. Trung niên râu dê ngồi một mình cầm ly Trà nhấp môi cười mỉm: Nhiệm vụ của Mình đến đây cũng hoàn thành. Đã đủ số lượng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.