Nguyên Quân đáp lễ lại thì Tưởng Kỳ rời đi. Các đệ tử Chu Tước thấy vậy cũng bỏ đi từ từ... Chỉ còn lại nhóm người Nguyên Quân và Bao Công.
Bao Công liền lên tiếng: Chúc mừng Nguyên huynh có những đệ tử tuyệt vời. Giờ Ta mới biết đệ tử Trúc Nha Trang giỏi trong việc chiến đấu theo nhóm. Thật khâm phục.
Cảm ơn Bao huynh đã khen, không biết tiền cược Bao huynh định tính thế nào? Nguyên Quân mỉm cười hỏi thẳng.
Nghe Nguyên Quân nhắc đến Tiền cược, mặt Bao Công đen lại ho khan vài tiếng rồi đáp: Ta thua đương nhiên sẽ trả sòng phẳng. Tuy nhiên hiện tại ta không có đủ 1000 Linh Thạch thượng phẩm để trả, nên ta đưa trước một nửa. Một nửa còn lại ta sẽ trả dần trong hai tháng. Đây là 500 Linh Thạch thượng phẩm Nguyên huynh cầm lấy.
Nguyên Quân nhận túi Linh Thạch không thèm kiểm tra liền nói lời cám ơn.
Bao Công liền cáo từ bỏ đi mà trong lòng đau như cắt.
Cầm túi Linh Thạch trong tay, Nguyên Quân vui vẻ nhìn nhóm người Huỳnh Thắng nói: Tiền bạc chỉ là phù du. Hôm nay các con chiến đấu rất tốt, công lớn nhất là ở ba đứa. Các con đã đem vinh dự cho Tông môn, Ta sẽ thưởng mỗi đứa 100 Linh Thạch thượng phẩm.
Cả ba người nhìn nhau khi nghe Nguyên Quân nói như vậy nên cảm thấy ấy náy.
Nhạn Cơ liền tiến lên một bước thẳng thắn nói: Công lớn nhất có lẽ thuộc về Mai sư đệ vì đã chỉ điểm yếu của các đệ tử Chu Tước cho tụi con. Nên con nghĩ Mai sư đệ cũng phải có phần thưởng.
Nghe Nhạn Cơ nói,Nguyên Quân rất ngạc nhiên nhìn Huỳnh Thắng. Hắn trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng: Thì ra là vậy. Ta sẽ thưởng cho Mai Khang 200 Linh Thạch thượng phẩm.
Nói xong Nguyên Quân phát Linh Thạch cho mọi người. Khi phát xong mặt Nguyên Quân biến sắc liền nói: Tông môn có chuyện, các con mau thu dọn đồ chúng ta xuất phát trở về Tông môn.
Nguyên Quân nhận được tin tức này là từ Tông môn gửi đến thông qua Lục phù liên lạc. Nó có chức năng giống như điện thoại của Trái Đất.
Mọi người nhanh chóng đi thu xếp đồ, chỉ có mỗi Huỳnh Thắng là không. Mục đích của Hắn đến đây là gặp Lâm Hồi Xuân một lần để lên kế hoạch làm nhiệm vụ. Hiện tại Tông môn bất ngờ xảy ra chuyện. Huỳnh Thắng buộc phải theo mọi người quay về. Gạt bỏ các suy nghĩ Hắn cùng mọi người lên đường quay về Trúc Nha Trang.
Trên đường quay về. Đi được một quãng đường khá xa. Nguyên Quân nói: Báu vật trấn phái đã bị cướp mất. Các đệ tử thương vong khá nhiều. Cụ thể là bao nhiêu thì Ta cũng không rõ. Còn một điều quan trọng là...
Nguyên Quân nói đến đây thở dài nhìn Huỳnh Thắng. Điều này làm cho Hắn rất chột dạ liền hỏi: Nguyên thái trưởng lão xin cứ nói thẳng. Con không sao!
Nhóm người Nhạn Cơ cũng rất hồi hộp nghe tiếp. Việc Tông môn bị Cướp báu vật trấn phái là một việc rất nghiêm trọng.
Kim Thái Thượng trưởng lão bị trọng thương khi ngăn chặn hai đại cao thủ... Nguyên Quân nói thẳng vấn đề.
Một Thái Thượng trưởng lão bị trọng thương tuy không nghiêm trọng bằng Báo vật trấn phái bị cướp. Nhưng cũng ảnh hưởng rất nhiều đến một đại tông môn.
Khuôn mặt mọi người trở nên lo lắng cho Tông môn.
Việc này sẽ sớm điều tra và Báu vật trấn phái cũng sẽ tìm thấy. Còn Kim thái thượng trưởng lão cũng đã được các Danh Y chữa trị. Có lẽ sẽ ổn thôi. Nguyên Quân trấn an.
Huỳnh Thắng biết sự việc này không đơn giản như Nguyên Quân nói. Phải biết Báu vật trấn phái sẽ được canh gác rất nghiêm khắc. Chưa nói đến là còn có kết giới rất chắc... Nói trắng ra là phải có Nội gián và nhân vật này phải là có Cấp bậc cực cao.
Không khí im lặng bao trùm. Không ai nói chuyện, mọi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng. Phi thú vẫn lao nhanh như tên bắn về phía Chân trời.
Thời gian nặng nề trôi qua, cuối cùng thì Chúc Nha Trang cũng ở trong tầm nhìn mọi người. Nguyên Quân ra hiệu cho mọi người chuẩn bị đáp xuống.
Trúc Nha Trang trong thời gian này cảnh giới rất cao. Mọi người không được phép đi lại, chỉ có việc cần thiết hoặc có sự chỉ đạo của các trưởng lão thì mới được đi. Nên nhìn Trúc Nha Trang khá vắng vẻ, trên đường chỉ có vài tốp đệ tử chấp pháp đi tuần tra.
Mọi người vừa đặt chân xuống đất thì Nguyên Quân căn dặn: Các con mau quay về phòng của mình. Còn Mai Khang theo Ta.
Nhóm người Nhạn Cơ vâng lời và cáo từ rời đi. Chỉ còn lại hai người Huỳnh Thắng và Nguyên Quân.
Ta được Châu Thái thượng trưởng lão dặn là cho con đến gặp mặt. Nguyên Quân nói.
Huỳnh Thắng không nói gì chỉ nhẹ gật đầu và theo sau Nguyên Quân.
Vèo!
Đứng trước một Tòa nhà khổng lồ. Với cánh cửa to gấp bốn lần con Voi lớn. Trên cánh cửa có một tấm bảng lớn được điêu khắc hai chữ Thánh Địa!
Tám đệ tử chấp pháp đứng canh gác thấy hai người tiến đến. Một đệ tử Chấp pháp đi đến chặn hai người và ôm quyền chào rồi hỏi: Nguyên thái trưởng lão đến Thánh Địa có việc gì cần làm ?
Nguyên Quân đáp: Châu thái thượng trưởng lão mời ta và Mai Khang đến gặp mặt.
Tên đệ tử chấp pháp nghe xong liền mời vô và trở lại vị trí cũ tiếp tục canh gác.
Cánh cửa Thánh Địa vừa mở thì Huỳnh Thắng cảm nhận được một luồng gió mát chứa nhiều Linh khí từ phía trong cửa ào ạt bay ra. Hắn nghĩ thầm: Linh khí ở trong Thánh Địa thật nhiều a.
Cả hai bước vô trong thì cánh cửa cũng nhanh chóng khép lại. Nguyên Quân không nói gì nhanh chóng bước đi.
Huỳnh Thắng nối bước theo sau. Hắn vừa đi vừa quan sát cảnh vật xung quanh. Thật là tráng lệ. Các vật dụng xây nên Tòa nhà này toàn là thứ trân quý. Mặc dù nhìn toàn thể không thể so với Chủ Tước nhưng cũng không kém hơn quá nhiều.
Đi qua vài trạm gác... Cuối cùng thì Nguyên Quân cũng dừng lại trước một cánh cửa được làm bằng khối ngọc Trắng. Nhìn cánh cửa này, Huỳnh Thắng biết đây thực chất là một khối Linh Thạch thượng phẩm được các Thợ Đá mài dũa nên. Nhìn các hình điêu khắc trên cửa cũng có thể đoán Người thợ này tay nghề rất cao.
Nguyên Quân lấy lệnh bài áp sát vào cánh cửa. Cánh cửa mở ra nhanh chóng. Sau cánh cửa có năm người xuất hiện trước mặt hai người, trong đó Huỳnh Thắng chỉ nhận ra hai người, đó là Đại thúc của Hắn và Kim Liên. Tuy nhiên Kim Liên đang nằm thoi thóp thở nằm trên giường. Huỳnh Thắng cảm nhận được sinh mệnh của Nàng rất yếu. Hắn nhíu chặt mày lại âm trầm nhìn Nàng thốt lên Huyết Hải Thủy độc.
Nghe Huỳnh Thắng thốt lên ba chữ Huyết Hải Thủy ,Triệu Kiến nhìn Hắn cũng không ngạc nhiên vì Hắn biết Huỳnh Thắng cực kỳ giỏi trong việc nhận biết các Kỳ độc. Nhưng ba người còn lại thì không.
Một lão nhân có đôi chân mày bạc phơ liền cất bước đi đến chỗ hai người nói: Tiểu hữu này Mai Khang?
Nguyên Quân chấp hai tay chào rồi đáp : là Hắn thưa Đức Thái Thượng Trưởng lão ( Đức Mã).
Huỳnh Thắng khom người chào hành lễ tất cả mọi người.
Đức Mã vuốt râu nhìn Huỳnh Thắng tán thưởng. Kỳ Tài quả thật là kỳ tài, không cần khám bệnh mà có thể nói trúng.
Triệu Kiến đi đến liền nói: Đức Thái Thượng Trưởng lão quá khen khiến cho Hắn tự mãn. Con đến đây, Thúc sẽ giới thiệu mọi người.
Triệu Kiến dẫn Huỳnh Thắng đến chỗ hai người còn lại nói : Đây là Châu Thái Thượng Trưởng lão ( Châu Bò) và đây là Hạo Thái Thượng Trưởng lão (Hạo Nhiên).
Cả hai đều nhẹ gật đầu tỏ vẻ rất hài lòng về những gì Huỳnh Thắng vừa biểu hiện.