Cả hai trưởng lão sau khi là chỉ tay vào khế ước. Bao Công mỉm cười lên tiếng: Chúng ta đi nhanh đến Sương Các nào. Để mọi người chờ ở đó lâu thì hơi bất lịch sự.
Nguyên Quân miễn cưỡng gật đầu đi cùng. Hắn biết Bao Công muốn nhanh chóng lấy tiền cược. 1000 Linh Thạch thượng phẩm đối với một Thái trưởng lão như H ắn nếu mất thì hơn cả đau Thận a!
Vèo!
Sương Các trước mặt, khiến cho tâm hồn của Nhạn Cơ, Bảo Nguyên,Vân My như có một áp lực vô hình đè nặng xuống.
Sương Các là một trong ba khu vực được xây dựng để tổ chức các trận đấu lớn. Nó không chỉ giành cho đệ tử trong tông môn hay Ngoài tông môn mà còn giành cho các Trưởng lão và các vị cao tầng Chiến đấu hoặc Luận bàn.
Sương Các còn có một mục đích sử dụng là “ Sinh tử chiến” giành cho tất cả mọi người trong Tông môn có mối thù lớn mà không thể hòa giải. Thì đây là cách tối ưu nhất để nhanh chóng kết thúc mọi thù hận.
Không chỉ có Đại tông môn Chu Tước mới có hình thức Sinh Tử chiến này. Các đại tông môn khác đều có. Nhưng có thể với tên gọi khác nhau nhưng vẫn có chung một mục đích là Tử chiến.
Huỳnh Thắng nheo mắt nhìn xung quanh Sương Các mà thầm đánh giá: Thật là To, Sương Các xây dựng y như Đấu trường Là Mã. Hắn cảm nhận được rất nhiều Oán khí vật vờ bay xung quanh. Những oán khí này được hình thành do các linh hồn người chết tạo ra. Bởi vì họ chết nhưng không cam lòng, nên không thể siêu thoát. Nơi đây người chết không dưới 2000 người!
Từ khi Huỳnh Thắng mở [Vô Thiên Nhãn] thì Hắn có thể nhìn và cảm nhận được những thứ mà người khác không thể thấy. Chỉ có người đạt đến cảnh giới cực cao, hoặc có năng lực đặc biệt mới có thể giống Huỳnh Thắng. Có thể nói đây là một năng lực đặc biệt của Hắn.
Bao Công lên tiếng cắt ngang những suy nghĩ Huỳnh Thắng: Nguyên huynh đến đây Ta giới thiệu với mọi người.
Nói xong Bao Công đi trước hướng về đám đông có năm người đang ngồi hàng Ghế đặc biệt giành cho các nhân vật quan trọng.
Tượng huynh đã lâu không gặp. Đây là Nguyên huynh là Thái trưởng lão Trúc Nha Trang cùng bốn đại để tử đến đây để Luận bàn Kiếm Kinh: Bao Công chào hỏi và giới thiệu.
Một Lão nhân mặc trang phục Xám, tuy tóc đã bạc trắng nhưng da dẻ vô cùng hồng hào. Con mắt của Hắn sâu thăm thẳm như động không đáy, Người nào nhìn trực tiếp vào thì Linh hồn như bị hút vào trong!
Lão nhân nhìn đám người Huỳnh Thắng đánh giá rồi gật đầu chào.
Nguyên Quân tiến đến chào hỏi đáp lại.
Bao Công vui vẻ vẻ giới thiệu tiếp: Tưởng huynh được mệnh danh Kiếm Thẳng, vì mỗi khi rút kiếm đều chiến thắng, có thể nói bất bại. Kiếm Thẳng là chỉ hiên ngang, không khuất phục trước bất kỳ kẻ thù nào. Còn đây là bốn Đại đệ tử của Tưởng huynh.
Bốn tên đệ tử đều là Nam có khí chất rất ưu tú, khí thế bốn người toát ra vô cùng sắc bén, một chiếc lá vô tình bay ngang qua cũng bị khí thế của họ chém thành nhiều mảnh nhỏ...
Cả bốn tên đều đứng lên chào hỏi mọi người và tự giới thiệu tên mình.
Họ chỉ giới thiệu Phụ danh ( Tên gọi phụ, không phải tên cúng cơm!). Lần lượt là Nhất Kiếm, Nhị Kiếm, Tam Kiếm, Tứ Kiếm.
Nhạn Cơ liền tiến lên một bước giới thiệu mọi người.
Huỳnh Thắng thì im lặng đứng chấp tay sau Mông nhìn bốn tên đệ tử đánh giá: Về tu vi thì Nhất Kiếm có tu vi cao nhất là Chân Thánh hai sao đỉnh phong, Còn lại đều là Chân Thánh hai sao Trung kỳ. Tu vi của họ không làm Huỳnh Thắng kinh ngạc, cái Hắn kinh ngạc là cả bốn người đều có chung một Khí tức giống nhau cực kỳ. Nói rõ hơn là nhịp thở của họ rất đều và ăn ý, điều này chứng tỏ họ có luyện chung một bộ công pháp giống nhau và bộ công pháp này chủ yếu là Bày trận để chiến đấu.
Huỳnh Thắng nhìn ra mối tương thông của cả bốn tên này nhất thanh nhị sở. Nhưng đối với Nguyên Quân thì cũng chưa chắc phát hiện ra nếu không chăm chú để ý. Hắn có thể cảm nhận được điều này là do luyện Thiên Y Vô Hạn nên cực kỳ mẫn cảm với Khí tức của con người.
Khi mọi người giới thiệu xong. Bao Công liền nói: Tưởng huynh xem nên phân chia Luận bàn thế nào cho phù hợp.
Nghe Bao Công hỏi mà Nhạn Cơ cùng Bảo Nguyên, Vân My tim đập nhanh hơn vì họ hồi hộp vì có một áp lực vô hình đè lên.
Lão nhân liếc nhìn nhóm Huỳnh Thắng nói : để không mất thời gian, Ta đề nghị Luận bàn theo nhóm. Để công bằng thì bên Ta sẽ cho ba đệ tử cùng lên luận bàn với bốn đệ tử của Trúc Nha Trang. Nhóm nào còn người đứng sau cùng thì chiến thắng.
Các đệ tử Trúc Nha Trang nghe vậy liền nhíu mày khó chịu định lên tiếng. Thì Nguyên Quân bước lên tiếng nói: Tưởng Đại trưởng lão thật hào sảng, nếu Tưởng Đại trưởng lão có Lòng thì Nguyên Quân tôi cũng có Bụng để nhận đề nghị này.
Mọi người ngạc nhiên khi nghe Nguyên Quân nói vậy. Chỉ có bọn người Đại tông môn Chu Tước là cười mỉa mai.
Nguyên Quân nói lời này là vì được Huỳnh Thắng truyền âm nhắc nhở. Tưởng đại trưởng lão đề nghị lấy ba chọi bốn là quá thiên vị. Nếu Hắn lấy hai chọi bốn thì đệ tử Chu Tước vẫn ở kèo trên vì bọn họ luyện Kiếm trận. Kiếm trận mà hình thành thì sức mạnh của nó không đơn thuần là 1+1=2.
Nguyên Quân sau khi được Huỳnh Thắng nhắc nhở thì mới để ý bốn tên Đại đệ tử Chu Tước. Hắn cũng phát hiện được những gì mà Huỳnh Thắng nhắc đến.
Không khí im lặng một lúc thì Bao Công nở nụ cười nói: Nguyên huynh cũng quá hào sảng đi. Vậy thì nguyên tắc Luận bàn đã thống nhất. Đề nghị đệ tử hai bên lên Vô đài chuẩn bị.
Bao Công trong lòng của hắn vô cùng sung sướng vì Hắn biết Đệ tử Trúc Nha Trang thất bại là chắc chắn vì qua các cuộc Luận bàn trước Hắn cũng phần nào nắm rõ năng lực của mọi người. Chỉ có Huỳnh Thắng thì Hắn không biết vì Huỳnh Thắng chưa bao giờ Luận bàn. Nhưng Hắn biết Huỳnh Thắng chỉ là đệ tử giúp việc nên cũng không quan tâm.
Mẫn Nhan ( Đệ tử ruột của Bao Công) thở dài ngao ngán nghĩ thầm: Tứ huynh đệ Nhất Kiếm trong Tông môn ai cũng biết danh tiếng. Nếu để Hắn một chọi một thì vẫn có một chút niềm tin để thắng nhưng nếu đấu theo đồng đội thì 1 phần trăm chiến thắng cũng không có.
Nguyên Quân nhìn cả hai nhóm đệ tử bước lên võ đài mà cảm thấy nặng trĩu lòng...
Nhạn Cơ nhìn Bảo Nguyên, Vân My và nói: chúng ta phân ra một chọi một, cố gắng đánh phủ đầu để nhanh chóng kết thúc và viện trợ người khác.
Nàng tiệt nhiên là không thèm ngó đến Huỳnh Thắng.
Ba đệ tử Chu Tước lên võ đài là Nhất Kiếm, Nhị Kiếm và Tam Kiếm là ba người mạnh nhất trong nhóm.
Nhất Kiếm đang truyền âm lên kế hoạch chiến đấu thì đột nhiên nhíu mày nhìn Huỳnh Thắng đánh giá. Hắn bất ngờ là vì Tưởng Đại trưởng lão truyền âm nhắc nhở: Tên tiểu tử đó không được xem thường, dù Ta chưa thấy Hắn xuất chiêu bao giờ nhưng linh tính cho ta biết Tên đó không đơn giản nên mới để Con lên tham chiến. Hãy đấu hết sức không được khinh thường, đây là lệnh.
Cả hai nhóm đã giàn trận chuẩn bị xuất chiêu. Riêng Huỳnh Thắng thì đứng sau nhóm người Nhạn Cơ không có dấu hiệu chuẩn bị chiến đấu.
Nhất Kiếm nhược điểm trí mạng ở vai Trái, Khi Hắn xuất chiêu thì cứ việc công kích chỗ đó. Nhị Kiếm điểm yếu ngay gần gót chân phải, Tam Kiếm mông phải...!
Huỳnh Thắng truyền âm chỉ đạo vang lên trong đầu mọi người.
Cả ba vô cùng kinh ngạc khi nghe Huỳnh Thắng chỉ điểm yếu của ba tên Chu Tước đệ tử này. Dù nghi ngờ nhưng cả ba đều triệt để nghe theo.
Nhìn các bên tranh đấu với nhau. Tưởng Kỳ ( Tưởng thái trưởng lão) à mặt vô cùng đâm chiêu nghĩ: Mấy tên đệ tử Trúc Nha Trang này rõ ràng tu vi, kiếm ý đều thấp hơn một chút nhưng cục diện lại nắm thượng phong, cái này thật là kỳ quái.
Nguyên Quân nhìn trận đấu mà hồi hợp nghĩ: Tại sao tên Mai Khang kia không ra tay hỗ trợ mọi người mà đứng im như tượng vậy? Hắn bị thần kinh sao?
Bao Công hai tay xiết chặt như chờ đợi cái gì đó xắp xảy ra.
Mỗi người nhìn nhận trận đấu đều có riêng mỗi suy nghĩ...
Cả hai bên giao nhau hơn 10 phút, mồ hôi mọi người cũng đã rịn ra áo. Mặc dù các đệ tử Trúc Nha Trang chiếm thượng phong nhưng cũng phải dùng toàn lực chiến đấu.
Tại sao bọn chúng không kết hợp dàn Kiếm Trận? Tên Nhất Kiếm này chả lẽ không nghe lời mình dặn dò trước khi ra trận? Tưởng Kỳ từ hỏi lòng.
Thật ra Nhất Kiếm muốn cùng huynh đệ mình bày Kiếm trận để nhanh kết thúc trận đấu. Nhưng Hắn không thể vì mỗi lần chuẩn bị xuất chiêu thì bị Nhạn Cơ cứ tấn công vào điểm yếu nên phải thủ. Không riêng gì Nhất Kiếm ma Nhị Kiếm và Tam Kiếm cũng bị khống chế gắt gao. Còn riêng về Huỳnh Thắng không ra tay vì Hắn là quân sư ngoài ra Hắn muốn mọi người qua trận đấu này sẽ có thêm kinh nghiệm.
Nếu để một mình Huỳnh Thắng đấu với cả ba thì Hắn vẫn tự tin là mình sẽ chiến thắng vì sau khi khám phá và luyện xong Bát Quái Dị Biến thì Tốc độ của Hắn tăng lên cực kỳ kinh khủng. Trong võ học Tốc độ có thể công và thủ thì khó phá vỡ. Có thể Hắn không nhất thiết phải sử dụng Bát Quái Dị Biến mà dùng Bát Quái Tứ Biến làm tăng trọng lực lên gấp năm lần cũng đủ Thắng.
Mai Khang ngươi định đợi đến bao giờ mới ra chiêu? Ta xắp chịu hết nổi rồi. Bảo Nguyên mắt đỏ lên, lấy tay quệt máu ở mép miệng quát lớn.
Nhạn Cơ và Vân My tuy không nói nhưng ánh mắt của họ liếc Huỳnh Thắng rất là lạnh. Khiến Hắn cũng cảm thấy lạnh tê cả Trứng cút!
Mọi người đang theo dõi trận đấu nghe Bảo Nguyên quát lớn như tỉnh lại chăm chú nhìn Huỳnh Thắng. Bây giờ họ mới thấy được Hắn có tồn tại và đang đứng trên Võ đài. Vì từ lúc trận đấu bắt đầu đến bây giờ Hắn đứng như Tượng.
Bao Công cảm giác như có điều gì không tốt xắp xảy ra cũng liền quát lớn: Tại sao không bày Kiếm trận? Định chờ đến bao giờ? Hay là chờ ta đi WC mới xuất chiêu !!!
Nghe lời này cả ba người Nhất Kiếm cũng rất tức tối vì bọn Hắn không thể bày Kiếm trận. Mỗi lần chuẩn bị xuất chiêu thì bị nhóm người Nhạn Cơ điên cuồng đánh vào điểm yếu.
Tưởng Kỳ lắc đầu thở dài nói : Cục diện trận đấu này đã rõ. Không cần đấu nữa. Trúc Nha Trang đã thắng.
Bao Công nghe lời này liền muốn nói gì thì thấy Tưởng Kỳ liếc nhìn mình nên thôi.
Nói ra thì dài nhưng trận chiến chỉ kéo dài hơn 10 phút. Nhóm người Nhất Kiếm có nằm mơ cũng nghĩ không ra sẽ có kết quả này. Họ muốn tiếp tục trận đấu vì không cam lòng. Nhưng Tưởng Kỳ đã nhảy lên võ đài và tách hai nhóm ra.
Cả hai liền chào nhau theo nghi thức rồi đi xuống võ đài. Tưởng Kỳ nhìn Nguyên Quân nói: Đệ tử Trúc Nha Trang quả là danh bất hư truyền. Hôm nay, chiến thắng rất xứng đáng. Nguyên huynh ở lại vui vẻ, Ta có việc phải làm, xin cáo từ.