Nguyên Quân nhìn về phía xa nói: Chúng ta đến Đại tông môn Chu Tước rồi, các con hãy chuẩn bị.
Đại tông môn được xây dựng trên một vùng đất khá cao. Được bao bộc bởi Tường thành kiên cố. Điểm đặc biệt là tại Trung tâm của Đại tông môn Chu Tước có một phiến đá khổng lồ, nó trôi lơ lửng trên không trung và được những sợi dây xích khổng lồ giữ lại.
Nói cho dễ hình dung thì mảnh đất ấy như một con Diều bay trên bầu trời và có một sợi dây buộc lại để khống chế con Diều.
Nguyên Quân thấy các đệ tử ngạc nhiên vì phiến đá trôi lơ lửng trên không liền mỉm cười giải thích: Phiến đá này là Vật ở Thiên ngoại rơi xuống Đại lục chúng ta. Nó đã có rất lâu rồi và không ai có thể trả lời chính xác là nó xuất hiện từ khi nào.
Huỳnh Thắng nhíu mày lầm bầm: Đây là một cái mỏ Linh Thạch khổng lồ. Lõi bên trong phiến đá này chứa đựng một khối lượng Linh Thạch cực lớn và có độ tinh khiết rất cao. Nếu đem so với Thưởng phẩm Linh Thạch thì nó còn tinh khiết hơn rất nhiều. Có thể nói là Cực phẩm.
Trên phiến đá ấy có xây dựng một toà lâu đài lớn. Có lẽ chỉ giành cho các Trưởng lão cao tầng ở.
Phi thú đáp xuống một khoản sân rộng lớn. Mọi người rời khỏi Phi thú thì có mười đệ tử Chu Tước nghênh đón khách theo nghi thức của Tông môn.
Một nam đệ tử có khuôn mặt ưa nhìn tiến đến hành lễ đón khách rồi mời mọi người đến phòng tiếp khách của Tông môn.
Cả năm người đi theo sau. Huỳnh Thắng vừa đi vừa thầm đánh giá: cơ sở vật chất ở đây tốt hơn Trúc Nha Trang một bậc. Tài nguyên ở đây khá phong phú, các đệ tử ở đây nhìn rất là đoàn kết. Không như Trúc Nha Trang các đệ tử có xu hướng thích tự lập...
Bên trong phòng khách, bàn ngồi đã dọn sẵn tách trà. Một trung niên có đôi lông mày rậm, thân hình mập mạp thấy nhóm người Huỳnh Thắng đi vô liền đứng dậy tiến đến Nguyên Quân chào hỏi: Nguyên Huynh đã lâu không gặp, thấy phong độ hơn xưa.
Bao Huynh quá khen, Bao Huynh cũng phong thái hơn trước. Nguyên Quân cười đáp lễ.
Qua vài câu chuyện xã giao, Bao Công ( Bao Đại trưởng lão) nhìn bốn người theo sau Nguyên Quân hỏi: Đây là các thiên tài dùng Kiếm của Trúc Nha Trang?
Nguyên Quân mỉm cười giới thiệu từng người.
Nghe Nguyên Quân giới thiệu xong Bao Công nhìn Huỳnh Thắng ngạc nhiên nói: Thì ra chỉ có ba người là Thiên tài còn tên này chỉ là đệ tử giúp việc cho Nhóm.
Trò chuyện thêm một lát thì Bao Công cho gọi đệ tử đưa cả năm người về phòng nghỉ ngơi. Hẹn sáng hôm sau sẽ gặp lại.
Nguyên Quân căn dặn mọi người ở đất khách không nên gây phiền phức và phải khiêm tốn.
Thật ra những lời này Hắn chủ yếu là dặn Huỳnh Thắng thôi. Chứ ba đệ tử kia thì không phải lo.
Khá nhiều đệ tử Nam nhìn Nhạn Cơ và Vân My với ánh mắt ngưỡng mộ vì cả hai dù gì cũng là một mỹ nhân.
Dù không khí khá náo nhiệt. Huỳnh Thắng đang đi thì đột nhiên Hắn có cảm giác lạ dâng sâu lên trong lòng. Ánh mắt Hắn nhiếu lại nhìn luồn qua đám đông và dừng lại trên người một nam đệ tử có dáng người phổ thông đang ngồi một mình trong góc khuất.
Nam đệ tử dáng phổ thông này dường như cũng phát giác có người nhìn Mình liền đưa ánh mắt hướng về Huỳnh Thắng đứng và nháy mắt mỉm cười rồi đi nơi khác.
Huỳnh Thắng thản nhiên như không có gì. Hắn cùng mọi người nhận phòng nghỉ. Hắn chào tạm biệt mọi người rồi bước vô phòng rồi tạo một kết giới ngăn cách.
Xong mọi việc, Huỳnh Thắng cất tiếng hỏi: Ngươi nhận xét gì về người thanh niên kia?
Theo Tèo thì khí tức người này vô cùng cổ quái nên Tèo cũng không đánh giá được. Nhưng trực giác của Tèo thì tên này không phải tầm thường đâu. Tèo nhận xét.
Huỳnh Thắng gật đầu nói: [Vô Thiên Nhãn] cũng không nhìn ra được gì. Tuy nhiên qua [Vô Thiên Nhãn] ta biết một điều đó là Thần.
Tèo giật mình khi nghe chữ Thần liền nói nhanh: ở đại lục này làm gì có Thần? Nói chính xác hơn thì Thần không thể đến đây và nếu là một vị Thần thì chúng ta cũng không đủ tư cách để phát hiện vì Tu vi của chủ nhân quá nhỏ bé so với Thần. Còn Tèo thì càng không thể vì đang trọng thương nên bị Hạ cấp cũng không thể nhìn ra chân tướng.
Huỳnh Thắng cảm thấy lo lắng vì cảm nhận nguy hiểm quanh đây.
Nhìn Huỳnh Thắng lo lắng, Tèo trấn an: dù là gì cũng không quá lo, chúng ta cảnh giác là được.
Gạt bỏ các suy nghĩ vớ vẩn Huỳnh Thắng tiếp tục luyện Thiên Y Vô Hạn. tầng hai.
Ba ngày liên tiếp trôi qua, Bên ngoài tiếng nói của Nguyên Quân vang lên: Mai Khang con làm gì suốt trong phòng mà không ra ngoài cùng mọi người?
Tiếng nói vừa dứt thì cánh cửa phòng Huỳnh Thắng mở ra. Hắn bước ra ngoài mỉm cười chào hỏi.
Nguyên Quân nhìn Hắn một lúc rồi nói: Hôm nay con cùng mọi người tham gia luận bàn Kiếm Đạo để thêm kinh nghiệm. Ba ngày nay các sư huynh và tỷ con cũng đi luận bàn rất nhiều và thu hoạch kinh nghiệm rất dồi dào.
Nghe Nguyên Quân nói xong Huỳnh Thắng cũng cảm thấy hứng thú liền nhìn Nhạn Cơ, Vân My và Bảo Nguyên.
Tuy nhiên cả ba có vẻ rất là mắc cỡ nên nhìn đi chỗ khác, không ai có ý kiến.
Huỳnh Thắng thấy hơi kỳ lạ nhưng Hắn nghe hai Nam đệ tử đứng gần đó nói chuyện.
Một nam đệ tử áo Trắng nói: Ba ngày nay Tôi có xem luận bàn giao du giữa Đại tông môn Trúc Nha Trang và Tông môn mình. Thực lực được xem là hạng Trung, ngay cả Mẫn sư huynh là đệ tử ruột của Bao Đại trưởng lão còn Thắng liên tiếp ba người. Khiến cho Bao Đại trưởng lão thất vọng.
Nam đệ tử áo xanh cũng gật đầu tán thành nhận xét: Ngươi nói đúng, họ không chỉ thua Mẫn sư huynh mà còn thua cả một đệ tử Nội môn là Đương Kiên vô danh. Thế mới nhục!
Nghe hai tên này nói chuyện, Huỳnh Thắng liền hiểu ra vấn đề vì sao cả ba người này cảm thấy mất mặt và cũng giải thích luôn lý do tại sao Nguyên Quân lại đến phòng kêu mình đi tham gia luận bàn.
Nguyên Quân đang định nói thêm thì một giọng nói từ xa của Bao Đại trưởng lão vang lên: Nguyên huynh hôm nay có đi qua Sương Các giao lưu không? Mà thôi theo Ta nghĩ đừng đi thì hơn, ngay cả Thanh Các mà không ai thắng nổi thì qua đó thêm nhục.
Đại tông môn Chu Tước chia làm ba khu vực: Sương Các, Trùng Các, Thanh Các. Trong ba khu vực này thì Sương Các là mạnh nhất, Đứng cuối là Trùng Các. Còn Thanh Các đứng thứ hai cũng là nơi Nguyên Quân và các đệ tử Trúc Nha Trang đang đứng. Cũng là nơi Bao Đại trưởng lão quản lý.
Nguyên Quân và các đệ tử Trúc Nha Trang nghe lời này mà giận tím mặt. Ngoại trừ Huỳnh Thắng là thản nhiên. Tuy mọi người tức giận nhưng không thể phản bác vì Bao Công nói đúng !
Nguyên Quân nhìn Bao Công nói : mục đích của chúng ta là để các đệ tử luận bàn để thêm kinh nghiệm. Việc thắng, thua chỉ là bình thường. Hôm nay, Trúc Nha Trang sẽ có bốn người tham gia Luận bàn.
Bao Công nghe Nguyên Quân nói xong liền kinh ngạc hỏi: Một người nữa là ai? Chẳng lẽ Nguyên huynh cũng tham gia? Đừng nói các đệ tử của Nguyên huynh thua nhiều quá nên xúc động nha.
Nguyên Quân nghe Bao Công nói xong càng giận hơn định phản ứng thì Huỳnh Thắng tiến đến nói: Là đệ tử tham gia.
Nhìn Huỳnh Thắng lên tiếng mà Bao Công muốn cười tuột cả Mỡ bụng nói: ta nghe lầm chăng? Trúc Nha Trang hết người rồi hay sao để một tên đệ tử giúp việc tham gia luận bàn.
Nguyên Quân nghe lời này tức giận liền nói: thế Bao Huynh dám cược lớn không? Ta e Bao Huynh không dám chơi.
Bao đại trưởng lão nhìn Nguyên Quân khích tướng liền nổi khí xung thiên nói: Bao Công này không chơi thì thôi, khi đã chơi thì cho thiệt Cong. Ta chơi+_+!
Ta té, Bao Đại trưởng lão này quá bá đạo đi! Huỳnh Thắng nghĩ thầm.
Nguyên Quân nghe Bao Công nói vậy cũng chột bụng vì bản thân Hắn cũng chỉ nói mạnh miệng. Nếu tên Tiểu tử này thua thì chỉ có ăn Cám, đôi khi còn không có Cám mà ăn!
Nghĩ đến đây mà Nguyên Quân mồ hôi chảy ra ướt cả mặt, phải dùng khăn để lau bớt đi.
Nếu vậy cược 1000 Linh Thạch thượng phẩm đi. Con thấy như vậy là rất ổn: Huỳnh Thắng đề ra ý kiến của mình.
Ổn em gái Ngươi a! Nguyên Quân nghe 1000 Linh Thạch thượng phẩm mà giật nảy mình.
Bao Công cũng giật thót khi nghe tiền cược là 1000 Linh Thạch thượng phẩm. Nhưng trong tích tắc Hắn mỉm cười nói: Ta đồng ý, đó là tiền cược các ngươi nói đó.
Mồ hôi của Nguyên Quân ra nhiều hơn nhưng không biết nói gì thêm vì Mình là người đòi cược.Hắn khóc không nước mắt làm bầm một mình: Tên tiểu tử đó ra giá Cược, chứ có phải ta đâu... Lần này phải cày thay Trâu trả nợ rồi. Hic!