Quay về phòng, hắn đóng cửa rồi lấy những chiến lợi phẩm đem ra kiểm tra. Hắn rút kiếm ra kiểm tra, thì đây là một thanh kiếm cực kỳ tốt không biết phẩm giai gì, hắn cất kiếm và mân mê giới chỉ, hắn dùng thử ý thức dò xét.
Hắn xém nữa hét lên vì sung sướng, nhưng rất hên vẫn kìm lại được, nếu đổi lại lúc chưa luyện “ Lưu thủy tâm pháp” có lẽ đã nhảy cẩng lên và hét to.
Bên trong giới chỉ là một không gian di động, rộng khoảng hai mét vuông. Sau một đêm dò xét kỹ giới chỉ , hắn sướng như điên, còn sướng hơn cả chơi gái !!!.
Một hộp gỗ đựng năm viên đá nhỏ bằng trứng chim cút, trong suốt, tỏa ra ánh sáng ôn nhuận, cầm trong tay cảm thấy rất là ấm áp, dễ chịu, nếu đoán không lầm đây là linh thạch, Hai quyển bí tịch độc công ( cái này hắn không quan tâm), Một quyển Địa giai nội công “ Di cung dịch diện”, vài món vũ khí linh tinh và dược liệu.
Trong đám vũ khí và dược liệu vất linh tinh, hắn thấy một tấm bản đồ “Nguyên anh chi bảo” được vẽ trên một tấm da thú. Bên trong bản đồ có thể hiện rõ ràng vị trí quan trọng , toàn cảnh trong bản đồ là vẽ rừng “Hắc ám”.
Hắn hiện tại không có thời gian nghiên cứu nên cất tất vả vô giới chỉ và lấy bí kiếp nội công “ Di cung dịch diện” ra xem, Quyển bí kiếp này vô cùng ảo diệu có thể thay đổi vị trí các huyệt đạo, nếu luyện thành công sẽ duy trì diện mạo, hình dáng theo ý mình với thời gian mười tiếng, nếu có nội lực càng cao thì thời gian càng lâu, được chia làm ba cấp.
Cấp một luyện đại thành thì chỉ đổi được khuôn mặt trong khoảng hai tiếng, cấp hai luyện đại thành thì ngoài khuôn mặt thay đổi còn có thể thay đổi cả hình dáng, giọng nói tùy ý trong khoảng năm tiếng còn cấp ba nếu luyện được đại thành thì duy trì gấp đôi thời gian.
Nói đơn giản như thế nhưng luyện cực kỳ khó, nếu luyện sai lầm một chút có thể bị tẩu hoả nhạp ma, nhẹ thì thay đổi tính cách ( Giống như Tử Tinh Hoa), nặng thì bị mất trí, trở thành kẻ điên. Thật quá nguy hiểm, mặc dù là phẩm chất địa giai, nhưng cũng có thể tương đương với Thiên giai sơ kỳ nội công, khó luyện có thể nghĩ.
Vèo…!
Sáng hôm sau, “đúng là khó luyện thật, nguyên một đêm luyện vật vã, vậy mà mới được cấp một đại thành”Y_Y! Huỳnh Thắng thầm nghĩ.
Xoa xa mi tâm hắn vươn người uốn nắn lại gân cốt, cả cơ thể mệt mỏi không thể tả vì nguyên một đêm khắc khổ luyện nội công.
Tiếng bước chân của Tuyết Nguyệt đang bước tiến dần đến phòng của hắn. Hắn có thể biết chính xác như vậy là do “Lưu thủy tâm pháp” đã tăng phúc chó ngũ giác quan của hắn càng thêm nhạy bén.
“Huỳnh công tử đã dậy chưa ? ta muốn nói chuyện một chút” Tuyết Nguyệt nói.
Huỳnh Thắng mở cửa ra và cũng chào hỏi buổi sáng, rồi mới Tuyết Nguyệt vô phòng nói chuyện.
“Trước tiên cảm ơn công tử đã giúp ta hoàn thành được nhiệm vụ, hôm nay ta muốn gặp công tử là muốn trả công cho công tử, không biết công tử nghĩ sao?” Tuyết Nguyệt hỏi, ánh mắt của nàng chớp vài cái và nhoẻn miệng cười nhìn thật là đẹp và hấp dẫn cộng thêm một mùi hương dịu dàng, quyến rủ…
Hắn vẫn bình thản trả lời, như không phát hiện ra điều lạ thường đó “ Nguyệt công chúa không nên khách sáo, dù sao chúng ta cũng là bằng hữu, không nên như thế”.
Tuyết Nguyệt nghe hắn trả lời mà cảm thấy tâm mình rung động, có một cổ xúc động từ bên trong dâng trào ra, nàng cố gắng đè ép xuống và nói “Ngày mai ta phải về triều đình, gặp phụ hoàng, không biết Huỳnh công tử có thể đi một chuyến cùng với ta không?” Nàng lại chớp mắt và nở một nụ cười duyên, hàm răng trắng như tuyết như một thiên thần.
Hắn nhìn Tuyết Nguyệt chân thành mời hắn đi, với lại hắn cũng phải gặp Hoàng đế Ung Khiêm gửi mật thư mà sư phụ hắn đã nhờ cậy nên hắn nhìn nàng với ánh mắt chính trực, đầy nam tính nhìn Tuyết Nguyệt nhẹ gật đầu.
Nàng cảm thấy rất vui vì Huỳnh Thắng đồng ý, nàng cũng không hiểu mình đã có tình cảm với người này từ khi nào, bản thân nàng cũng không rõ. Nàng chào tạm biệt nói “Vậy ta không làm phiền công tử, ngày mà chúng ta sẽ xuất phát” rồi xoay người rời đi.
Dõi theo bước chân của Tuyết Nguyệt, hắn lắc đầu ngao ngán “ Đẹp trai cũng có cái khổ, nhưng Tiểu đệ của ta hiện tại đã vô dụng, nó bây giờ chỉ có một chức năng là đi đái!!!” Hắn chua xót cho bản thân mình, tại sao “cám treo trước mặt mà để heo nhịn đói” X_X.
Hôm nay, Phủ Dịch gia mở tiệc đãi mọi người thật là long trọng, khách mời toàn là người thân trong gia đình. Buổi tiệc đến chiều thì tàn cuộc. Hắn cáo từ mọi người đi ra ngoài có việc riêng cần phải làm.
Hắn mượn một con ngựa khỏe của Dịch gia và phi nước đại quay lại vực núi Vân Phù. Trời vừa nhá nhem tối thì hắn cũng đến cái hang động trong vực núi.
Trên đường đi cũng gặp vài con ma thú, nhưng toàn là cấp năm, cấp sáu nên hắn không cần tránh mà vẫn lao đi, bọn ma thú này linh tính khá cao, cảm nhận được Huỳnh Thắng là một cường giả, chúng không dám tấn công mà tránh đi chỗ khác.
Gió vẫn thổi rít qua những kẽ lá, đến cửa hang hắn cảm nhận được có một cái gì đó nguy hiểm nằm bên trong.
Hắn rút kiếm và cẩn trọng đi vào trong hang, kiểm tra trong hang một lần nữa hắn không thấy gì bất thường, giống như ngày hôm qua mà mọi người đã kiểm tra. Nhưng linh tính hắn mách bảo có cái gì đó nguy hiểm đang theo dõi từng bước chân của hắn.
Huỳnh Thắng đi vô chỗ sâu nhất của hang động, hắn kiểm tra kỹ một làn nữa thì vô tình phát hiện trên mặt đật có chỗ bị lõm xuống như có ai vừa đào bới.
Hắn quyết định vận công vào thanh kiếm và dùng chiêu mạnh nhất đâm thật nhanh vào chỗ lõm xuống. Mũi kiếm đâm sâu vào mặt đất, kiếm khí phóng thẳng xuống, một tiếng gầm rú đau đớn từ trong lòng đất truyền ra.
Huỳnh Thắng lùi thật nhanh về phía sau, vừa lúc đó một làn khói màu đen tanh tưởi bắn ra từ cái lỗ thủng trên mặt đất do kiếm của hắn vừa tạo thành. Một con đại mãng xà to lớn dài khoảng chín mét, trên đầu có một sừng nhọn lao ra ngay từ trong lỗ thủng, đầu nó bị thương, máu đỏ chảy lên láng, nó đau đớn gầm rú và định lao đến tấn công Huỳnh Thắng .
Nhưng hắn không cho nó một cơ hội phản công, một chiêu kiếm mạnh nhất được chém ra, “ xoẹt” cái đầu của nó văng ra rơi trên mặt đất, dù đã mất đầu, nhưng thân thể nó vẫn giẩy giũa rất mạnh, sương độc tỏa ra khăp hang động . Buộc Huỳnh Thắng phải di chuyển nhanh ra khỏi hang.
Con đại mãng xà này đạt đến cấp tám luyện thể nên nó rất là mạnh và tinh khôn, đêm hôm qua khi nhóm của hắn vào hang động kiểm tra, con đại mãng xà này không dám tấn công là vì nó phát hiện được Huỳnh Thắng cường đại hơn nó và có vài người theo bên cạnh nên nó ẩn núp, giờ nó cũng ẩn núp không dám tấn công Huỳnh Thắng . Nhưng nó không ngờ rằng bị phát hiện, chưa kịp ứng phó thì ăn một kiếm nên bị thương nặng và sau đó ăn kiếm thứ hai thì mất mạng.
Một lúc sau, sương độc đã dần dần biến mất, Huỳnh Thắng vẫn thận trọng vận khí và nín thở đi vào kiểm tra. Đến gần phần đầu rời khỏi thân của con đại mãng xà thì thấy bên trong miệng nó phát ra một tia ánh sáng màu đỏ, giống như đêm qua hắn tình cờ thấy.
Hắn dùng mũi kiếm chọt vào miệng con đại mãng xà thì lăn ra một viên ngọc màu đỏ to như trứng chim cút, tỏa ra ánh sáng màu đỏ ôn nhuận. Hắn trầm ngâm suy tư “không biết ngọc gì, nhưng có lẽ đây không phải của con đại mãng xà sinh ra, mà có thể nó tìm thấy được nên nuốt vào, mà không hiểu tại sao viên ngọc nằm trong miệng nó có thể phát ra ánh sáng đỏ để mình có thể phát hiện ?”
Nghỉ mãi không ra, hắn cầm viên ngọc đỏ bỏ vào giới chỉ rồi kiểm tra một lần nữa thấy không có gì lạ nên rời đi.
Sự thật là đêm hôm qua con đại mãng xà này cũng ẩn núp như vậy, nhóm của hắn sau khi kiểm tra một vòng rồi đi ra, con đại mãng xà này ló đầu lên nhìn theo bước chân mọi người rời đi, rồi không hiểu vì sao nó mở miệng ợ lên một cái, vì trước đó nó vừa ăn xong một con mồi lớn, chính vì vậy mà trong nháy mắt ánh sáng viên ngọc tỏa ra ánh sáng rồi biến mất. Nó nghĩ không ai phát hiện vì sự việc xảy ra rất nhanh, nhưng nó không ngờ đến Huỳnh Thắng phát hiện. Nó chết mà có linh hiểu được lý do thì sẽ cắn đít tự sát vì cái ợ của mình mà chết tức tưởi ’’