Vô Địch Thần May

Chương 1 : VÔ THIÊN ĐỘNG




LỊCH VẠN NIÊN : 08-08-2018 ( Ngày Nhâm Thân, Tháng Ký Mùi,Năm Mậu Tuất)

Khi màn đêm buông xuống, bóng tối mờ nhạt dần, nó bao trùm khắp ngôi làng. Những ngôi sao mờ ảo rồi hiện rõ dần.

Chẳng bao lâu ánh trăng ló qua khung cửa nhỏ. Huỳnh Thắng ngồi trầm mặc đã lâu, ánh mắt hờ hững nhìn ánh trăng bàng bạc nhuộm trên khắp cây cối, ao hồ…

Đã một ngày rồi, sau khi tỉnh dậy, với tinh thần mệt mỏi, cơ thể đau nhức… Huỳnh Thắng nhớ rất rõ là hôm qua, còn ngồi uống cà phê với lũ bạn thân.

Nhóm bạn của Huỳnh Thắng đều có cùng sở thích đọc truyện, hắn thích nhất thể loại truyện huyền huyễn và tiên hiệp. Sở thich đọc truyện có lẽ hơn bảy năm rồi, đã luyện không biết bao nhiêu là bộ truyện. chính vì vậy cả nhóm trò chuyện đến đêm khuya mới nhức cái Mông rời quán lúc ấy là gần mười hai giờ khuya .

Trên đường lái xe máy về nhà, đường vắng vẻ, trên cả con đường hình như chỉ có mỗi một mình Huỳnh Thắng, khi chạy qua cây cầu thì thấy xe rung lên dữ dội, trên đỉnh đầu không biết khi nào thì xuất hiện một vòng xoáy Đen sâu thẳm, nó đen còn hơn nước Sông Thị Nghè lúc chưa cải tảo!

Vòng xoáy Đên có đường kính khoảng năm mươi mét , lốc xoáy phát ra tiếng nổ đùng đùng liên tục, giống âm thanh tàu hỏa xắp đến, đã hút Huỳnh Thắng vào giữa trung tâm vòng xoáy, mặc dù cố gắng dùng hết sức lực bú sữa mẹ nhưng vô vọng, Hắn vẫn bị hút vào trong Vòng xoáy đen ấy.

Bên trong lốc xoáy Đen, Huỳnh Thắng cảm thấy đau đớn, linh hồn như bị ai đó kéo hút ra khỏi cơ thể… không biết qua bao lâu, mọi thứ như tĩnh lặng lại...

Huỳnh Thắng mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trên một cái giường Tre. Vách và mái Nhà được làm nên từ những cây lá miệt vườn. Những cột kèo làm bằng cây đước, cây vú sữa, đỡ những tranh lá dừa nước đều tăm tắp…

Huỳnh Thắng Chưa hết ngạc nhiên nhìn lại cơ thể mình, đây là một cơ thể xa lạ, hắn chưa bao giờ gặp. Rồi cơn đau đầu lại đột nhiên kéo đến mắt Hắn tối sầm rơi vào cơn hôn mê.

Trong hôn mê, Huỳnh Thắng nhìn thấy mình đang đứng lơ lững trong một khoảng không gian, trước mắt hắn hiện lên hai chữ “ Vô Thiên”. Đằng xa là bốn viên đá trôi nổi nhưng theo thứ tự rõ ràng , Cả bốn viên đá phát ra quang mang có màu sắc khác nhau, Mỗi viên to như một cái tô cơm lơ lững . cả bốn viên đá đều có ấn ký khác nhau.

Viên thứ nhất phát ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt có ghi chữ “Sức mạnh”, viên thứ hai phát ra ánh sáng có màu nâu xậm ghi chữ “Hộ thể”, Viên thứ ba có màu vàng ánh kim ghi chữ “Trí tuệ”, viên đá cuối cùng có màu sắc không rõ ràng nhìn kỹ cho cảm giác như mờ mờ, ảo ảo, có ghi chữ “May mắn”.

Huỳnh Thắng không hiểu bốn viên đá này có ý nghĩa gì, thì thấy các dòng chữ hiện lên bên phía tay trái của hắn.

Nhìn nét chữ như rồng bay, phượng múa, chữ viết toát ra một loại khí tức rất là cổ xưa, Huỳnh Thắng có cảm giác như trở về thời sơ khai.

“Sinh tử hữu mệnh, phú quý vô thiên.

Vị qui tam xích thổ, nan bảo bách niên thân,

Ký qui tam xích thổ, nan bảo bách niên phần.”

Huỳnh Thắng đã đọc nhiều Truyện nên hắn hiểu ý nghĩa của các dòng chữ này là: ” Sống chết là tại số kiếp, giàu có không phải trời xếp đặt.

Chưa về với ba tấc đất, không thể nói là sống trăm năm, Ngay cả khi chôn dưới ba tấc đất thì cũng không chắc là mộ sẽ tồn tại được trăm năm.(tạm hiểu là không ai biết được ngày mai ra sao, không có cái gì tồn tại vĩnh cửu được trên dương thế).

Huỳnh Thắng không hiểu là dòng chữ hiện lên để làm gì? Đang không hiểu ra sao thì dòng chữ từ từ biến mất.

Dòng chứ vừa biến mất thì đột nhiên một giọng nói cổ xưa đầy tang thương vang lên: Chỉ có thể chạm được 3 lần ( viên đá). Khi chọn viên đá nào thì cơ thể sẽ mang theo sức mạnh của viên đá đó.

Huỳnh Thắng phân vân suy nghĩ mình sẽ chọn : sức mạnh, hộ thể, trí tuệ, còn viên đá thấp ở dưới ( may mắn) thì thấy không có thực tế. Nhưng….. viên đá trí tuệ thì có thể chọn …. Còn hai viên kia thì hơi cao, phải nhảy lên mới chạm đến.

Đang phân vân, đột nhiên có thanh cổ xưa đầy tang thương lại tiếp tục vang lên: “Còn ba giây để chọn, hết ba giây sẽ kết thúc”.

Huỳnh Thắng nghe xong, vô cùng hốt hoảng nên vội vàng bước lên một bước thật nhanh để chọn những viên đá theo kế hoạch định sẵn.

Nhưng vì quá vội vàng nên Huỳnh Thắng mất thằng bằng và té XML về phía trước (-_-!).

Huỳnh Thắng Theo phản xạ tự nhiên thì hai tay đưa về phía trước chụp vào viên đá may mắn, hai tay vừa chạm vào viên đá thì nghe thanh âm phát lên. “ Đã chọn hai lần, còn một lần cuối, sau một giây sẽ kết thúc”.

Ta té, như vậy cũng được tính là chọn hai lần hả trời: Huỳnh Thắng thầm nguyền rủa . Hắn không còn gì để mất, liền giơ một bàn tay lên thì chạm vào viên đá màu vàng ánh kim.

Vừa chạm xong lần cuối thì Âm thanh lại vang lên “kết thúc, khi nào thăng cấp thì tự nhiên sẽ trở lại”.

Huỳnh Thắng Chưa kịp phản ứng thì mắt hắn tối sầm và có một lực kéo hắn bay đi…

Không biết qua bao lâu Huỳnh Thắng mở mắt nhớ lại trong giấc mơ vừa rồi mà lòng còn bàng hoàng, phải mất một lúc sau mới Hắn mới lấy lại tinh thần và nghiến răng, nghiến lợi ” má,sao mà xui vãi tè thế!

Huỳnh Thắng trách bản thân quá xui, ngay cả trong Giấc mơ mà còn không theo ý mình. Hắn nhìn lại ngôi nhà mà than thân trách phận hẩm hiu: Ai cũng có điểm xuất phát bá đạo nhìn mà ganh tị, còn mình? Linh hồn nhập vào một kẻ bần hàn, trên răng, dưới một rổ củ từ, thật không cam lòng a, đúng là rắm chó không kêu mà” !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.