Vợ Đã Về

Chương 6: Anh Tưởng Anh Là Ai




Vết thương của Thiết Quân Hạo đã sớm hồi phục hẳn.

Bây giờ, anh thậm chí còn phụ trách chăm sóc ngược lại cho ai kia nữa đấy.

Gần 2 tháng trôi qua nhanh như chớp mắt.

Thiết Quân Hạo tuy ẩn trên hòn đảo ngư dân này , nhìn sơ qua giống kiểu nghĩ dưỡng nhưng lại nắm toàn bộ tình hình ở Thiết Gia.

Anh cũng bí mật liên hệ người của Thiết Siêu để ông đừng quá lo lắng.

Kể từ ngày Thiết Quân Hạo mất tích, cả Thiết Gia lẫn vẫn theo kế hoạch duy trì đi tìm kiếm và lo lắng.

Ở phe đối địch Thiết Vũ Châu cũng vừa tìm kiếm vừa án binh bất động, hình như hắn đang tiến hành liên kết thế lực nào đó.

Có thể định dùng thế lực ngoài ép Thiết Siêu nhường ngôi vị cao nhất Thiết Gia cho hắn.

Quân Hạo ở ngôi làng này lâu như vậy mà không thấy bóng dáng thuộc hạ nào của Thiết Vũ Châu đến tìm.

Đương nhiên anh trai của anh không dễ dàng buông tha cho anh rồi, việc tìm kiếm phải huy động lực lượng nhiều là khác.

Vậy chỉ có một cách nghĩ, ngôi làng chài này không tầm thường như vẻ ngoài của nó.

Nó có thể được bao bọc bởi một thế lực giấu mặt nào đó.

Từ những lời kể của Phi Tuyết Ninh thì cô ấy cũng không phải xuất thân đơn giản.

Quân Hạo đứng suy nghĩ gì đó rất lâu, lòng anh chẳng bao giờ được yên ổn khi nghĩ về cô.

Anh đột nhiên nghe mùi cá nướng rất thơm.

Quân Hạo bước ra thì thấy Tiểu Ninh đang chăm chú nướng đồ ăn.

" Thơm thật đấy " Cô hò reo bên ngoài cửa như một cô bé ngốc vậy.

Anh đứng dựa vào mép cửa ngắm nhìn cô thật lâu.

Có gái khiến anh sống chính là con người thật của mình, khiến anh không đề phòng mà mở lòng từng ngày một.

" Nếu em cho phép anh là người bảo vệ em, anh hứa sẽ làm việc đó suốt đời này .." Anh thầm tự nhủ với bản thân mình.

" Đứng đần ra đó làm gì..!!! Lại đây ăn cá này, tôi có chừa phần cho anh..

Nhanh lên nào !!! "

-" Được "

Quân Hạo tiến lại cô ngày càng gần.

Phi Tuyết Ninh có vẻ ngoài lạnh nhạt, bất cần giống như cái tên của cô.

Nhưng càng gần cô lâu ngày thì lại thấy cô như ánh mặt trời chói chang, rất ấm áp khi bên cạnh khiến Quân Hạo đã sai nắng tự bao giờ..

" Cá tới đây ...!Cá tới đây..

anh nghĩ cái gì mà thơ thẩn thế .....!Á ...!"

Tiểu Ninh đang cầm một con cá nướng đi tới đưa cho Quân Hạo, do cô đi nhanh lại đùa cợt không chú ý nên vấp phải thềm nhà lao thẳng vào người ai kia đang không phòng bị.

Cá thì văng ra xa, người thì ngả vào lòng ai kia, việc quan trọng hơn hết là môi sắp chạm môi rồi.

Phi Tuyết Ninh hốt hoảng định ngồi bật dậy thì ai đó đã nhanh chóng dùng hai tay ôm lấy eo và cổ cô ghì sát vào, hai gương mặt gần trong gan tất.

Anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại chuẩn bị làm điều vô lễ rồi thì một cái tay nhanh chóng chặn lại.

Phi Tuyết Ninh cứng đờ, mắt trợn trừng đến một lúc sau mới phản kháng dùng sức đẩy ai kia ra.

Tí nữa mất đi cái nụ hôn đầu đời rồi.

Cô chưa kịp ngồi ngay ngắn lại thì ai kia đã nhanh chóng lật người cô lại, hôn nhẹ lên môi cô.

" Á....!Anh...!Tên lưu manh này "

Nụ hôn kết thúc trong mong đợi, Tiểu Ninh mặt đỏ phừng phừng định bỏ trốn cho khỏi xấu hổ thì bị một cánh tay kéo cô lại :

" Anh chưa có vị hôn thê, nếu em đồng ý ..

em sẽ là vị hôn thê duy nhất của anh..

anh sẽ bảo vệ em suốt đời này..

được không Tiểu Ninh

Lúc này sắc mặt cô lại trở nên vô cùng ảm đạm kèm tí căng thẳng.

Cô quay lại nhìn Quân Hạo, ánh mắt lại hiện lên vẻ bất lực.

Tiểu Ninh kéo tay anh ra rồi bỏ chạy khỏi nhà.

Quân Hạo không nói gì vội đuổi theo..

" Tiểu Ninh ..

đứng lại đi, nghe anh nói, anh không phải nhất thời nói bừa đâu .."

" Anh đừng theo tôi, tôi muốn một mình yên tĩnh.."

" Em đi đâu vậy..!!! Khu vực vách núi nguy hiểm lắm "

" Mặc kệ tôi...!"

Phi Tuyết Ninh thấy Quân Hạo cứ không nghe lời mà đuổi theo sau, cô bước càng nhanh.

Chân cô bị thương đợt tìm mèo chưa lành hẳn, lúc nãy lại ngã nên ảnh hưởng lại thêm việc chạy như thế này động đến vết thương gây đau lên...! Quân Hạo nhanh chóng đuổi kịp kéo cô vào lòng mặc cho cô vùng vẫy.

" Tiểu Ninh ...!Nghe anh nói "

Phi Tuyết Ninh đẩy anh ra nhưng không thể.

Con người này trong thiếu gia trắng trẻo mà thân thủ lại tốt vậy, đúng là dáng vẻ lừa người, cô tuy không phải cao thủ nhưng chí ít cũng được truyền dạy tí công phu phòng thân, ra mấy chiêu với anh nhưng đều bị phá giải dễ dàng.

" Anh buôn tôi ra ...!Anh ..

Anh ..

"

- " Nếu em còn phản kháng thì anh không biết mình sẽ làm những gì đâu nhé " Quân Hạo mĩm mĩm cười hâm dọa cô gái nhỏ.

Phi Tuyết Ninh hôm nay mới được thấy cái bộ mặt thật không biết hai từ xấu hổ là gì của ai kia.

Cô bất lực chả thèm động đậy thêm nữa.

" Em mới 17 tuổi hơn thôi đấy,giờ anh muốn gì đây ??? " Phi Tuyết Ninh mắt đanh ra phóng thẳng tầm mắt vào anh trai không biết xấu hổ nào đó quát.

Quân Hạo thì lại bày ra vẻ mặt vô cùng vô lại, không nhằm là vô tội mà nói :

-"Nhưng anh chưa làm gì sai mà, Em nghĩ gì thế "

-" Anh cướp nụ hôn đầu của em.." Phi Tuyết Ninh nói có hơi ngượng ngùng.

Người mà lúc nào cũng bất cần như cô lại biết ngượng ư.

-" À..!!! Việc này..!! Thôi được, anh nghĩ kỹ rồi...!Đợi em 18 tuổi anh sẽ cưới em làm vợ và chịu trách nhiệm với cái thứ gọi là " nụ hôn đầu của thiếu nữ ".

Tiểu Ninh em thấy sao ? "

-" Ai cần anh chịu..

vợ gì chứ..

anh không biết xấu hổ à..

Chúng ta biết nhau chưa lâu đâu .Anh biết gì về tôi...!Cái tên thần kinh này.

Anh quá tự tin rồi đấy.

"

-" Đúng quả thật chưa lâu, em là ai có gì quan trọng, em là em là được rồi, nhưng anh xác định vợ anh là em rồi.." Bà con vào đây mà xem tên thiếu gia nhà nào đó đang thể hiện giọng điệu " Tổng Tài Bá Đạo " kìa.

-" Anh xác định là được sao..? Anh không cần hỏi ý em à "

-" Vậy bà xã tương lai có đồng ý không ? " Thật là hết nói nổi, thế giới quan của người nào đó cũng sắp tan nát cả rồi.

Giữ hình tượng, giữ hình tượng anh ơi.

Anh gì đó ơi.

-" Anh ...!Thật quá đáng.

-" Không trêu em nữa, đừng bỏ chạy khỏi anh được không ? "

Phi Tuyết Ninh nhìn thẳng vào người đàn ông đang đứng trước mặt.

Tại sao..?? Tại sao ..? người đàn ông này lại có nhiều sức hút như vậy, anh ta giở trò lưu manh với cô, cưỡng hôn cô, mà cô lại không phản ứng khó chịu, chỉ muốn trốn tránh.

Thứ cô trốn tránh đó chính là cảm xúc thật sự của mình.

Phi Tuyết Ninh đã từng chứng kiến vị hôn phu, người bạn thanh mai trúc mã của mình vì bảo vệ mình mà ra đi trước mặt cô.

Trái tim cô đã nguội lạnh từ lúc đó, nụ cười cũng vì thế mà mất đi.

Nhưng từ khi người đàn ông này xuất hiện, một thứ năng lượng, sự xáo trộn lại quay lại với tâm hồn của cô.

Cô có nên đón nhận một lần nữa không..

Nhưng cô thật sự sợ hãi, thân phận của cô, người nhà cô, rất có thể ảnh hưởng tới anh ấy.

Cô chỉ biết chàng trai này không đơn giản, nhưng không có nghĩa một tay chống trời được, lỡ như , lỡ như lại một lần nữa diễn ra cảnh tượng ấy, cô phải làm sao.

Lúc này thay vì nét mặt ngượng ngùng thì nó là sự hoảng loạn lo lắng trong đáy mắt.

" Tuyết Ninh à ..!! Mày có nên dùng hết can đảm đón nhận người đàn ông này không ? Liệu mày có đem lại nguy hiểm cho anh ấy không ..? Quá khứ và gia đình của mày ..."

Quân Hạo nhạy cảm biết được cô gái bé nhỏ của anh đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt.

Anh vốn không cần để tâm quá khứ của cô, anh chỉ muốn tương lai của cô là anh mà thôi.

" Em đừng suy nghĩ nữa...!Anh đã quyết rồi..

em là của anh..

!! "

Quân Hạo hiểu được nỗi ám ảnh quá khứ của cô, hiểu được sự mất mác đó, anh cảm thấy thương cho cô vô cùng.

Một người phụ nữ đáng yêu như thế mà ông trời nỡ làm cô ấy tổn thương , anh sẽ bù đắp và đem hạnh phúc lại cho cô lần nữa.

Phi Tuyết Ninh há hốc mồm nhìn người kia thật bá đạo.

Cái tên Quân Hạo này thật to gan dám tự quyết định cô là của anh.

Anh tưởng mình là ai chứ, con trời sao hả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.