Vợ Đã Về

Chương 17: Rồi Cũng Sẽ Có Lúc Sáng




" Tiểu Lạc Lạc...!!!! Em lại đang hack máy tính của tập đoàn nào đấy ư "

- " Chị nói sai rồi chị Tiểu Ninh ạ\, em chỉ giúp bọn họ sửa lại một số lỗi hệ thống\, và báo cho bọn họ thôi mà " Cô bé nào đó tay vừa bấm thật nhanh\, vừa lém lĩnh trò chuyện.

- " Chị thật sự là hết nói nổi em luôn mà\, chị đi tiêm thuốc cho một số bé thú cưng đây\, mai còn trả chúng về cho chủ của mình " Cô gái Tiểu Ninh nào đó hiện giờ đang là một bác sĩ thú y hết sức có tâm với nghề.

Tiểu Ninh đang chăm chú làm việc và cho thú cưng ăn thì chợt nhớ ra một việc quan trọng quay sang nói với Tiểu Lạc Lạc :

" Tuần sau có tổ chức lễ hội về mèo ở thành phố A vịnh cảng biển, nghe nói là quê hương trước đây của chúng ta, tuy chị không nhớ gì cả nhưng rất muốn quay về đó để xem cuộc thi, nhằm khi nhớ ra gì cũng nên, e thấy đúng không Lạc Lạc "

Câu nói của Phi Tuyết Ninh vừa dứt thì Tiểu Lạc Lạc liền bỏ máy tính xuống, nét mặt có chút khó xử, định chạy thoát thân nhưng đã bị Tiểu Ninh nhanh chóng bắt lại được :

Tiểu Lạc Lạc khổ sở này nĩ chị mình tha mạng :

 

" Chị Tiểu Ninh, chị đi thành phố nào, quốc gia nào cũng được nhưng trừ nơi đó ra, ba mẹ mà biết em cùng chị đến đó thì họ sẽ hành quyết em ngay lập tức, em chỉ mới 7 tuổi thôi, còn rất yêu đời...!"

Phi Tuyết Ninh một tay đỡ trán, một tay nắm chặt cổ áo đứa em gái nhỏ :

- " Tại sao...!!! chị chỉ là đi du lịch ở đó rồi vô tình gặp tai nạn mất trí nhớ thôi\, tuy không nhớ gì về một đoạn quá khứ đó nhưng chị đâu có sao nữa\, sao ba mẹ lại cấm đoán thế kia "

 

Cô cũng cố gắng dò xét cả trăm lần rồi, mà đúng là miệng bọn họ như keo dính vậy, ngậm thật chặt không ai ho he gì nữa lời.

Cô cũng không nghi ngờ gì, chỉ quên đi một khoảng thời gian trước đó thôi, tất cả cô điều nhớ hết mà..

Cô luôn nghĩ chắc do người nhà cô nhại cảm quá sợ cô đến đó rồi lại gặp nguy hiểm.

Tiểu Lạc Lạc thở một hơi thật dài nhớ về chuyện 3 năm trước, lúc đó cô bé còn quá nhỏ nên cũng không biết được nhiều.

Cô chỉ biết chị Tiểu Ninh vì cứu ông anh rể trời đánh mà rơi xuống vực.

Cả nhà họ Thiết và ba mẹ tìm kiếm rất lâu nhưng không thấy.

Ba mẹ vì không muốn nhìn thấy nơi đau lòng đó nữa nên cũng rời đi trong tuyệt vọng.

Họ không trách nhà Họ Thiết về việc đã xảy ra.

Vì ai cũng đau lòng mà, nhưng cũng không muốn có bất cứ quan hệ gì nữa.

Nói cắt đứt là cắt đứt toàn bộ.

Nhưng rồi chuyện thần thánh, kì tích đã xảy ra, không lâu sau đó lại có một người đàn ông đem chị Tiểu Ninh về, đặc biệt hơn người đàn ông này là người của Phó Minh.

Nghe nói do người đó đã từng nhận ơn huệ cứu mạng của chị Tiểu Ninh nên đã âm thầm cứu được cô và đưa cô về Phi gia xem như trả ơn nghĩa này.

Chuyện này được Phi gia giữ bí mật, kể cả Thiết gia cũng không được biết.

Cũng chính vì việc này mà Phi gia không truy cứu tiếp với Phó Minh.

Sau đó cả nhà họ Phi dời căn cứ đi nơi khác và bắt đầu gầy dựng cơ nghiệp làm ăn lương thiện lại.

Một là vì không muốn chém chém giết giết, hai là vì quá thương đứa con gái cũng vì cái gia tộc này mà chịu biết bao lần khổ tâm, muốn nó đi khỏi nơi đau khổ đó, quên tất cả và làm lại từ đầu.

Ba mẹ cô đã mời một nhà thôi miên cực kỳ giỏi đến.

Mục đích giúp cô quên hẳn đi những quá khứ không vui trước đây.

Sau thời gian điều trị cho cô từ lúc hôn mê đến khi tỉnh lại trong tình trạng mơ màng.

Nhà thôi miên đó không biết dùng cách gì hay thứ thuốc thần thánh đặc chế nào đó mà đã thật sự loại đi những ký ức đau buồn trước kia.

Phi Tuyết Ninh tỉnh lại sống rất vui vẻ bình dị và trở thành bác sĩ thú y như bây giờ.

" Tiểu Lạc Lạc...!! Em thơ thẩn cái gì đó, em có đi cùng chị không, chị nhất quyết rồi lần này ta phải bỏ trốn đi đi .."

Cô em gái đang nghĩ gì đó bổng nhiên giật mình một cái, may mắn chưa để lộ ra điều gì, không thì với hoả lực truy hỏi đến cùng của bà chị nhà cô thì không khéo cô sẽ bị cả nhà này hành chết mất..

Tiểu Lạc Lạc không thể khuyên ngăn bà chị bướng bỉnh, nghĩ đi nghĩ lại nên đành hộ tống để tránh gặp rắc rối :

" Được...em cũng muốn đi vui chơi lâu rồi, xem như đợt này chơi trò mạo hiểm vào hang hùm bắt hổ vậy, chết thì chết, nhưng chị phải hứa với em, không được đi lung tung cũng không được đi đến nhưng nơi gần biển và bến tàu, nghe rõ chưa, nếu chị làm sai em sẽ nghĩ chơi chị luôn "

Phi Tuyết Ninh gật đầu lia lịa xem như sợ bà cô già Tiểu Lạc Lạc 7 tuổi nhà cô : " Chỉ có đi tới một thành phố khác thôi, có gì đâu mà nó lại dặn dò, rồi bày ra nét mặt mình kéo nó vào chỗ chết không bằng "

Cô bé 7 tuổi đang định uống nước nhém xong đời vì ngạt nước..

Cái gì mà thành phố khác, cái gì mà không phải chổ chết.

Thà bắt nó đến nhà giam nghe còn thấy hứng thú hơn đấy biết không hả.

--------------

Thế là tại thành phố biển A năm xưa :

Bầu trời đêm vẫn có một người đàn ông cao ngạo, vóc người và khí chất đã toát ra sự uy nghiêm và nguy hiểm hơn xưa.

Nhưng trái tim thì vẫn vậy vẫn hướng về một nơi xa xăm đợi chờ trong vô vọng mà thôi.

Thứ duy nhất còn bên cạnh anh là chiếc túi thơm đêm cô tỏ tình tặng cho anh.

Đó là báu vật, báu vật vô giá của anh mà thôi.

" Đêm lạnh lắm, anh ba vào trong đi " tiếng nói của một cậu thanh niên vừa mới lớn em trai của anh Thiết Phong.

" Um..

em vào trước , anh muốn yên tĩnh thêm một tí, nói ba mẹ cứ tiếp khách đừng lo cho anh.

Quên nữa " Chúc em sinh nhật vui vẻ " "

- " Dạ..

cám ơn anh ba " Cậu bé vui vẻ đi vào khoang du thuyền bên trong để lại người đàn ông cô độc đứng trên boong.

Hôm nay là ngày sinh thần của Thiết Phong, thì cũng chính là ngày anh gặp được Tiểu Ninh.

Năm nào cũng vậy, ký ức ùa về, và anh không ngừng hi vọng một lần nữa được trông thấy cô dù cho đó có là ảo giác đi chăng nữa.

Thiết Quân Hạo nhìn xa xăm vừa nghĩ ngợi vừa cười chính mình.

Anh đúng là một tên ngốc.

Việc gì chỉ cần là liên quan đến cô, anh đều muốn mãi ngốc nghếch như vậy.

Tự lừa gạt mình cô vẫn còn tồn tại.

Đột nhiên, từ xa có một chiếc thuyền chạy với vận tốc khá nhanh vượt qua trước mặt anh, hình bóng quen thuộc vượt qua cực nhanh cùng nước văng tung tóe khó nhìn rõ trong đêm.

Thiết Quân Hạo nhìn theo con thuyền đi xa cười giọng chế giễu :

" Việc cầu xin ông trời cũng trêu đùa anh, bóng hình cô còn nhanh hơn cả là mơ ".

Anh vừa nói vừa nhắm li rượu trong tay quay vào trong...!Hơi rượu nồng vẫn còn vướn vấn không thôi.

---------------

Bên ngoài :

" Lần này em không tha thứ cho chị đâu chị Tiểu Ninh, đã hứa là không được đi đến bến tàu, đi gần biển, thế mà chị lại chọn cách bỏ trốn khỏi nhà bằng tàu....!A...A ...A ...!Tức chết em mà, còn đi nhanh thế này, nguy hiểm quá đi....!" Tiểu Lạc Lạc hét lên trong vô vọng.

Còn Phi Tuyết Ninh cười tươi hớn hở hơn bao giờ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.