Vô Cùng Mập Vô Cùng Gầy

Chương 7




Tối hôm nay Phì Phì và Sắt Sắt đi dạo từ quảng trường về, vừa vào nhà liền thấy bà Giả đang cười ha ha nói chuyện điện thoại, giọng siêu lớn, như sợ người ta không nghe được vậy.

“A, Nguyệt Dung, thật tốt quá, thật tốt qua. Chúng ta cũng đã nhiều năm không gặp rồi…nhất định…nhất định…sao? thằng bé Giang Đào tốt như vậy, vậy mà còn chưa tìm được bạn gái sao….phải, phải, hai đứa nó cũng nên lập gia đình rồi, hô hô….. một đứa cũng chưa có gả, dĩ nhiên là….nếu chúng ta có thể thành thông gia, thì còn gì phải nói, chỉ sợ Giang Đào chán ghét hai đứa nó…..được, cứ vậy đi nha, ngày mai cả nhà mình sẽ đến sân bay, tốt, tốt…”

Bà Giả nói điện thọa xong lập tức mở hội nghị họp mặt gia đình.

“Nói cho các người tin tốt, người bạn quan trọng nhất tốt nhất của mẹ già các con đời này, cũng chính là dì Nguyệt Dung của các con, ngày mai về nước. ngày mai chúng ta phải ăn mặc gòn gàng sạch sẽ, đến sân bay đón người, biết chưa.” Bà Giả nhắn nhủ với hội nghị trước.

“Mẹ, sáng mai con phải đi làm mà.” Phì Phì kháng nghị trước tiên.

“Không phải ngày mai là thứ bảy sao? không phải mười hai giờ con tan ca sao? dì Nguyệt Dung của con hơn một giờ mới xuống máy bay, con vừa tan ca liền nhanh chóng đến sân bay.” Giọng điệu của bà Già là không cho nghi ngờ.

“Cả nhà phải đi cùng thật sao?.” Ông Giả nghĩ đến ván cờ chiều mai của mình, ít nhiều có phần không nỡ.

Bà Giả liếc ông Giả một cái, lên giọng nghiêm túc nói: “Đó là đương nhiên, ông cũng không ngẫm lại xem Nguyệt Dung là ai, đó là chị em tốt nhất của tôi, lại nói, năm đó, nếu không phải Nguyệt Dung khuyên tôi và ông sống cùng nhau, tôi….”

Vừa nghe bà Giả nhắc đến năm đó, ba miệng còn lại của nhà họ Giả liền biết lần này thôi rồi, chuyện năm đó mẹ Giả vừa nói là nói đến cả buổi.

“Mẹ, con ủng hộ mẹ, con cảm thấy cả nhà chúng ta đều phải đi hết, mới bày tỏ hết lòng yêu mến của chúng ta đối với dì Nguyệt Dung. Con cũng còn nhớ lúc còn bé dì Nguyệt Dung thường dẫn chúng con đi chơi, còn cho chúng con nhiều tiền lì xì, dì Nguyệt Dung thật tốt, ngày mai cả nhà chúng ta cùng đi đi.” Sắt Sắt vội vàng chen vào một câu, mới có thể kéo bà Giả từ năm đó trở về.

Bà Giả vui mừng nhìn Sắt Sắt, nghĩ thầm, vẫn là Sắt Sắt quan tâm mình nhất, một bàn tay phủ lên tay của Sắt Sắt nói: “Anh Giang Đào ở nhà của dì Nguyệt Dung con, các con còn nhớ rõ chứ, nghe nói bây giờ đã trưởng thành, rất đẹp trai đấy, mẹ nhìn Giang Đào hồi còn bé liền biết khi trưởng thành nó nhất định sẽ có tiền đồ, nếu không, người ta tuổi còn quá trẻ, lớn hơn các con không đến 5 tuổi, vừa về nước liền phải nhậm chức Tổng giám đốc của Phúc Thái rồi, mặc dù nói Phúc Thái chỉ là công ty chi nhánh, nhưng cũng không nhỏ đâu à, mẹ thấy còn lớn hơn Dụ Thành của Phì Phì…”

Phúc Thái mà bà Giả nói dĩ nhiên Phì Phì biết, Phúc Thái và Dụ Thành đều làm sản phẩm điện tử, cũng coi như là đối thủ cũ, tựa như KFC và McDonald, như hình với bóng, nơi nào có Phúc Thái, thì có Dụ Thành. Mấy năm trước lúc Phì Phì vừa mới tốt nghiệp, bà Giả liền muốn nhờ dì Nguyệt Dung để cho Phì Phì tiến vào Phúc Thái, Phì Phì sống chết không đi, lúc đó Phì Phì cảm thấy dù sao thì mình cũng làm kĩ thuật, dựa vào chính mình là được rồi, nhờ quan hệ tiến vào, còn không bị người chỉ là ‘bối tâm’(không rõ), bà Giả không còn cách bắt bí Phì Phì, cũng chỉ có thể để tùy cô thôi.

Bà Giả nghĩ đến Sắt Sắt đã có Chu Xuyên, nhà họ Chu tuy không có tiền có thế giống như nhà họ Giang, nhưng cũng coi như không tệ, quan trọng vẫn là thấy Chu Xuyên một lòng si tình với Sắt Sắt, Sắt Sắt muốn theo Chu Xuyên nhất định sẽ không chịu ủy khuất. nếu Giang Đào này có thể cùng Phì Phì tốt hơn, vậy không phải mọi chuyện thuận lợi sao, lại nói, chuyện tình cảm này, cũng cần Thiên thời Địa lợi Nhân hòa, chỉ cần cùng Nguyệt Dung làm việc tốt, nói không chừng sẽ có thành tựu, vì vậy còn nói: “Phì Phì, ngày mai con tuyệt đối đừng đến trễ đấy.”

“Ừm, con biết rồi.” đương nhiên Phì Phì biết biện pháp đối phó với bà Giả tốt nhất là hãy ngoan ngoãn đồng ý.

Bà Giả lại trắng trợn khoe khoang Giang Đào một hồi, mới thả mọi người đi ngủ.

Bà Giả vào phòng nói suy nghĩ của mình với ông Giả, ai dè ông Giả hừ một tiếng nói: “Bà có biết con trai người ta có bằng lòng hay không, bà liền làm rối tung, đến lúc đó nếu không thành, bọn nhỏ gặp mặt lại càng xấu hổ.”

“Ông thì biết gì chứ?” Bà Giả trách móc ông Giả: “Giang Đào người ta từ nhỏ đã dính với Phì Phì của chúng ta, biết gốc biết nguồn, gia đình giàu có bây giờ ai không muốn tìm một cô gái trong sạch biết rõ nguồn gốc? nếu không thì sao trong điện thoại Nguyệt Dung lại cố tình hỏi tôi hôn sự của hai đứa nhỏ làm gì? Hơn nữa, Phì Phì và Giang Đào có thể gọi là Thanh mai trúc mã có được không? Tôi đã nói với ông mẹ già của Hán Vũ Đế triều Hán là Vương thái hậu, ông có biết cái gì là gả đến hoàng thất hay không? Vương thái hậu này, lúc là cô nương trưởng thành lẽ ra gả vào một nhà giàu có họ Kim làm thiếu phu nhân, ông nói xem chuyện thật tốt mà, rất nhiều người cầu đều không cầu được, nhưng cha của Vương thái hậu là Vương lão giã người ta nhất định không chịu thỏa mãn, mời người bói một quẻ, ông nói xem thế nào, ông mù đoán mệnh người ta nói con gái của lão có tướng làm mẫu nghi thiên hạ, tiền đồ sáng lạng khó lường đấy. Vương lão gia này hối hận không ngừng, nghĩ trước nghĩ sau, con gái chỉ có một, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, trong đêm đoạt con gái trở về, cũng không quản sự thật khách quan rằng con gái cũng đã sinh con ở nhà họ Kim, lập tức đưa vào trong cung hiến cho Thái tử, chính là Hán Cảnh Đế---cha của Hán Vũ Đế, về sau người ta….”

Ông Giả nghe đến mất kiên nhẫn, nói: “Được, được, cả ngày bà cứ nghĩ làm sao gả con gái, cũng không biết cái này xem ở đâu ra. Còn trong đêm đoạt về, thật không biết trong đầu bà đang chứa cái gì…”

“Thôi đi, tôi đương nhiên phải nghĩ làm sao gả con gái, chẳng lẽ hai cô con gái như hoa như ngọc này của tôi sẽ gả tùy tiện đi hay sao? tôi chỉ là muốn để cho ông biết, ánh mắt tinh tường của lão Vương người ta gả con gái. Ông phải học tập học hỏi người ta.”

“Tôi học tập ông ta? Bây giờ là thời đại gì rồi, con gái phải lấy chồng, bà quản được sao? tôi khuyên bà hãy ít quản những chuyện vớ vẫn này, chỉ cần con gái tìm được người đứng đắn, không phải là người có tư tưởng xấu xa gì không có lòng dạ độc ác này nọ, là được rồi. bà chỉ một lòng một dạ muốn con gái bước vào nhà giàu, nhà giàu đâu có dễ bước vào như vậy? hơn nữa, chúng ta là người dân bình thường, nếu thực sự gả cho nhà giàu, tôi còn sợ con gái chúng ta ở nhà giàu sâu như biển kia chịu ủy khuất.”

Bà Giả không phục, lên giọng nói: “Ông nói gì vậy chứ, nếu gả được, ‘dưa méo táo nứt’ cũng là bảo vật, huống chi là hai cô con gái của chúng ta, sinh ra đã hoa nhường nguyệt thẹn, tựa như lúc tôi còn trẻ…”

Hội nghị gia đình do bà Giả chủ trì, ngược lại khiến cho Phì Phì nhớ đến chuyện hồi bé, vì vậy rút vào phòng sách của ông Giả từ trong ngăn tủ lục ra ảnh chụp thời thơ ấu xem.

Quyển album màu tím nhạt được phủ một tầng bụi mỏng, Phì Phì ôm quyển album vào phòng mình, rút tờ khăn giấy thận trọng lau đi bụi bặm, mới mở album ra, từ “Phì Sắt đầy tháng’ nhìn liên tục đến ‘Phì Sắt tốt nghiệp đại học’, cảm thấy không thỏa mãn, liền lật lại từ đầu nhìn lần nữa, ảnh chụp trước khi Phì Phì và Sắt Sắt mười tuổi, có rất nhiều tấm đều có Giang Đào, Phì Phì nhớ đến dáng vẻ trước kia cùng với Sắt Sắt đuổi theo sau mông Giang Đào gọi anh Giang Đào, không khỏi cười ra tiếng, lúc đó Giang Đào rất dốt, Phì Phì nói gì anh cũng tin, năm kia Phì Phì bốn tuổi, anh ta cũng đã chín tuổi, Phì Phì bắt con sâu nói: “Anh Giang Đào, ăn rất ngon á, em mới ăn rất nhiều, con này là cố tình chừa lại cho anh ăn.” Giang Đào liếc nhìn Phì Phì một cái, vậy mà nhắm mắt nuốt xuống. Phì Phì bị chọc đến cười khanh khách, Giang Đào kia vậy mà cũng cười. Phì Phì nghĩ sao trước đây mình lại biến thái thế nhỉ, lại đi lừa gạt người ta ăn côn trùng.

Lẽ ra hôm sau Phì Phì muốn tan ca sớm một chút, nhưng Giám đốc tạm thời muốn Phì Phì đến kho hàng giao hàng, Phì Phì ngẫm lại tan ca rồi đi hẳn là vẫn đến kịp, liền đến kho hàng ở tầng thấp nhất.

Cảnh tượng trong kho hàng bận rộn, quản lí Vương—sếp của kho hàng—nhìn thấy Phì Phì bao giờ cũng muốn ‘hàn huyên’ vài câu, mời Phì Phì đến phòng ông ta uống trà. Hôm nay Phì Phì không rảnh, sẽ không uống trà, chỉ hi vọng đám chú thím kia có thể làm việc nhanh hơn. Ai ngờ các chú thím kia dùng bút bi hết chấm lại chấm, vòng qua vòng lại. Liền đến giờ tan ca.

Cho dù Phì Phì đã cố gắng, nhưng vẫn không đuổi kịp đến sân bay.

Bà Giả chờ mòn chờ mỏi, trái một cú điện thoại phải một cú điện thoại, cuối cùng cũng cực kì thất vọng nói: “Con đến thẳng gia đình Hương Thủy trên đường Trường Phú, mọi người chờ con ở đó…”

Phì Phì vốn đang ở trên cao tốc sân bay, nghe xong lời bà Giả nói, lại khó tìm được đường xuống, liền gọi điện cho bà Giả, bà Giả qua một lúc lâu mới nghe điện thoại: “MẸ, con không đi được không? Có mọi người là rất được rồi, mẹ xem…”

“Không được, con lập tức đến đây cho mẹ! càng nhanh càng tốt!” Bà Giả truyền lệnh xong liền cúp điện thoại với Phì Phì.

Phì Phì đành phải khỏi động QQ màu lục đi đến gia đình Hương Thủy, Phì Phì vừa mới vào phòng, mọi người lập tức dồn hết ánh mắt lại đặt trên người Phì Phì. Ba người nhà họ Giang đều đã ở đây, còn có người với bà Giả là hai chị em tốt, Giang Đào quả nhiên như lời bà Giả nói, đã là người đàn ông trường thành anh tuấn phóng khoáng.

Phì Phì chào hỏi với mọi người, lại nhìn thấy, chỉ có vị trí bên cạnh Giang Đào, là còn chừa lại cho Phì Phì.

“Phì Phì, ngồi đây.” Giang Đào cười vẫy tay với Phì Phì.

Phì Phì ngồi xuống bên cạnh Giang Đào, Giang Đào vẫn cười tươi như vậy như thời còn bé, giản dị mà sạch sẽ, nhưng lại khiến Phì Phì cảm thấy có chút xa lạ.

“Phì Phì, không gặp em ở sân bay, anh còn tưởng hôm nay em không đến.”

“Sao cậu ấy dám không tới, mẹ già của em sẽ không tha cho cậu ấy.” Sắt Sắt ngồi ở bên kia Giang Đào nói.

“Thực xin lỗi nha, sáng hôm nay em còn phải đi làm, lẽ ra em cũng sắp đến sân bay rồi, nhưng có chỉ thị muốn em quay đầu đến đây. Dì Nguyệt Dung về nước, con đâu thể nào không đến chứ, dì Nguyệt Dung chính là chị em tốt của mẹ con, đối xử với chị em con cũng tốt nhất.”

“À, đúng vậy, hai chị em em đều đã lớn như vậy rồi, đều đi làm rồi.” trong lòng Giang Đào, Phì Phì và Sắt Sắt vẫn là em gái, vừa nghe Phì Phì nói đi làm, mới nghĩ đến chắc cũng tốt nghiệp vài năm rồi.

Biết được một cô gái xinh đẹp như Phì Phì lại làm khai thác điện tử, Giang Đào cũng kinh ngạc như những người bình thường khác: “Phì Phì, em làm khai thác điện tử!”

“Ừm.” Phì Phì kiêu ngạo gật đầu, từ nhỏ thành tích môn khoa học tự nhiên của Phì Phì đã tốt, trái ngược với Sắt Sắt, thường xuyên đùa gọi Sắt Sắt là văn nhân chơi chữ.

“Đến Phúc Thái với anh có được không? Bọn anh đang thiếu những nhân tài như em đấy.” Giang Đào hưng phấn nhìn Phì Phì.

Sắt Sắt mở miệng cười nói: “Anh Giang Đào, anh vừa về đã đào góc tường nhà người ta, Phì Phì lại vừa mới thăng chức làm quản lí ở Dụ Thành…”

Dù sao cũng là chơi đùa cùng nhau từ nhỏ, tuy đã nhiều năm không gặp mặt, nhưng vừa thấy mặt liền nhanh chóng dính với nhau nói chuyện , Phì Phì Sắt Sắt và Giang Đào nói rất nhiều chuyện trước đây, ngả trước ngửa sau ra cười, mọi thứ này đều được bà Giả nhìn trong mắt, dĩ nhiên là vui mừng, nhưng nghĩ lại, thật khó à, không nhìn ra Giang Đào này rốt cuộc là thích Phì Phì hay là thích Sắt Sắt, nếu vì Giang Đào mà làm tổn hại đến tình cảm chị em giữa Phì Phì và Sắt Sắt, bà Giả bằng lòng không gả các cô vào nhà giàu nữa. nhưng mà bà Giả dù sao vẫn là bà Giả, tương lai còn dài mà, sẽ cẩn thận quan sát theo dõi, công thêm tuệ nhãn của Nguyệt Dung, việc này hẳn sẽ không khó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.