Vô Cùng Mập Vô Cùng Gầy

Chương 42




Khi Phì Phì gặp lại Giang Đào, đã là một tuần sau.

“Anh Giang Đào, thực xin lỗi.” Phì Phì cúi đầu thật thấp.

“Phì Phì, suy cho cùng, là chúng ta không có duyên phận.”

“Nhưng mà, bác Giang và dì Nguyệt Dung….”

Giang Đào cười khổ: “Phì Phì, em quá thích suy nghĩ vì người khác, luôn đặt chuyện của chính mình ở vị trí sau cùng. Anh hi vọng sau này em có thể nghĩ nhiều cho bản thân. Chúng ta chia tay thì chia tay, còn người nhà chúng ta sẽ nghĩ gì, sẽ làm gì, em cũng đừng nên lo lắng, hôn nhân suy cho cùng là chuyện của hai người, những người khác có lẽ bàn tán đủ điều ngay lúc ấy, nhưng chỉ cần đương sự kiên trì đến cùng, đến cuối cùng, người xung quanh đều sẽ tán thành cách nghĩ của đương sự. em không phải lo cho anh, cũng đừng lo cho người nhà anh. Bọn anh đều rất tốt, anh vẫn sẽ yêu cô gái khác, sẽ kết hôn với cô gái khác, cũng sẽ có con. Em yên tâm, anh sẽ không treo cổ ở một cây. Cuộc sống phải tiếp tục, đối với người từng yêu, nếu thực sự không có duyên phận, còn không bằng thản nhiên chia tay, để hai bên đều tìm được người thích hợp cho mình.”

Phì Phì không ngờ Giang Đào sẽ thản nhiên như vậy, thái độ của Giang Đào khiến Phì Phì lúc này thoải mái rất nhiều, nhưng nghĩ lại, có phải Giang Đào làm ra vẻ thản nhiên như vậy đến để đánh tan cảm giác bứt rứt trong lòng Phì Phì hay không.

Phì Phì ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Giang Đào, hi vọng có thể từ trên mặt anh ta nhìn ra chút dấu vết sót lại, nhưng từ khi nào thì Giang Đào trở nên thâm trầm như vậy, từ trên mặt anh ta, vậy mà không nhìn ra chút gì. Phì Phì vẫn thoải mái nói ra thắc mắc trong lòng mình: “Anh Giang Đào, anh sẽ không phải chỉ làm ra vẻ thoải mái, thật trong lòng thì rất đau khổ chứ, còn giả vờ thản nhiên.”

Mặt Giang Đào hơi đổi, trong lòng Phì Phì liền biết đáp án, nhưng Giang Đào có lòng thành toàn cho Phì Phì, Phì Phì cớ gì phải vạch trần anh, vì thế ha ha nở nụ cười, còn nói: “Anh Giang Đào, quả nhiên là anh Giang Đào trong cảm nhận của em, khí chất không giống với người khác, anh chắc chắn có thể tìm được một chị dâu vừa xinh đẹp vừa thông minh lại đáng yêu.”

“Đó là đương nhiên.” Giang Đào mỉm cười, thật ra lòng vẫn đau đớn, nhưng mà trong bụng Phì Phì là con của Thẩm Dục Luận, người trong lòng Phì Phì yêu cũng là Thẩm Dục Luận, Thẩm Dục Luận nói hết toàn bộ hiểu lầm với Phì Phì cho Giang Đào, Giang Đào sao có thể lại làm khó Phì Phì. Những ngày Thẩm Dục Luận và Phì Phì hành hạ lẫn nhau, đó là Giang Đào đến cùng Phì Phì, Giang Đào cũng không bằng lòng nhìn đến dáng vẻ đau khổ trầm luân như vậy của Phì Phì.

Phì Phì, anh thà rằng nhìn thấy em cười trong lòng người khác, chứ không phải khóc trong lòng anh. Thật ra đây là đáp án Giang Đào muốn nghiêm túc nói với Phì Phì, nhưng lời nói ra miệng lại là: “Thật ra anh muốn tìm một cô gái không biết anh sợ quỷ, em thậm chí cả gốc gác của anh cũng biết, khiến anh thật không có cảm giác làm đàn ông, lần sau anh tìm bạn gái, em không được đào gốc gác của anh ở trước mặt người ta đó.”

“Cái này, em suy xét một chút.” Phì Phì nghịch ngợm cười.

“Em đám đào gốc gác của anh lên, cẩn thận cục cưng của em trường thành, anh lại đào gốc gác của em lên.”

“Anh dám!”

………

Hai người lại đấu võ mồm giống như trước đây.

Giang Đào rốt cuộc vẫn không thể nhìn Phì Phì mỉm cười trong lòng người khác, chẳng qua anh không phải người ích kỷ, không muốn nhìn thấy người mình yêu không vui vẻ đến với mình. Không lâu sau, Phì Phì nghe nói Giang Đào đến Tổng công ty của Phúc Thái ở nước Mĩ. Thậm chí không nói cho Phì Phì, liền lặng lẽ đi. Giang Đào cũng đã học được khiêm tốn, người đàn ông khiêm tốn mới mê người.

Chi mong Giang Đào có thể khiến con gái yêu say đắm, Phì Phì tin tưởng anh nhất định có thể.

Lần đầu tiên Thẩm Dục Luận muốn đến nhà họ Giả làm khách, vậy mà cũng căng thẳng. Khiến Phì Phì cực kì tò mò: “Em nói này Thẩm Dục Luận, da mặt anh không phải mỏng như vậy chứ.” Phì Phì quen gọi cả tên lẫn họ của anh, dường như còn có cảm giác vô cùng thân thiết hơn người khác gọi gì mà heo heo, bảo bối.

“A..? hóa trong hình tượng của anh ở trong lòng em là mặt dày?”

“Không phải dày lắm, nhưng không đến mức chỉ đến nhà em ăn một bữa cơm cũng khiến anh căng thẳng như vậy chứ?”

“Phì Phì, em không biết, có lẽ là gia đình của em quá hạnh phúc, khiến anh có chút nhút nhát, anh sợ mình không thể cho em hạnh phúc như vậy.” Thẩm Dục Luận quay đầu nghiêm túc nói.

“Ôi.” Phì Phì kêu một tiếng nhỏ.

“Sao rồi, nó lại đá em? Chắc chắn cũng nghịch ngợm giống em.:” nếu không phải đang lái xe, Thẩm Dục Luận chắc chắn lại muốn nằm sấp xuống nghe động tĩnh của cục cưng.

“Giống em dĩ nhiên rất tốt, hiện tại không thịnh hành loại thâm trầm này của anh, ha ha.” Phì Phì chế nhạo Thẩm Dục Luận. Thẩm Dục Luận cười, nói: “Nếu là con trai vẫn nên khiêm tốn một chút.”

“Thâm trầm chính là thâm trầm, anh không không cần phải dán vàng lên mặt mình, còn khiêm tốn, từ khiêm tốn đẹp thế này, có thể tùy tiện dùng sao.”

Trong lúc nói chuyện, liền đến công viên Thời Phú. Thẩm Dục Luận đỡ Phì Phì lên lầu.

Hóa ra Giả Kỳ cũng ở nhà họ Giả. Đang mặt mày hớn hở nói gì đó với bà Giả.

“Oa, anh chính là Giang Đào à.” Kỳ Kỳ không biết Phì Phì và Giang Đào sớm đã chia tay, hiện tại vị này cũng không phải là Giang Đào, chỉ thấy nét mặt của Thẩm Dục Luận và Phì Phì trong lúc đó lộ vẻ vô cùng thân thiết, liền kết luận vị này là anh rể tương lai, nhưng anh rể tương không phải nhất định tên Giang Đào.

Thẩm Dục Luận thấy tình cảnh có chút xấu hổ, vội vàng tự giới thiệu: “Anh tên là Thẩm Dục Luận, là ba của đứa nhỏ trong bụng Phì Phì. Giang Đào em nói là bạn tốt của anh và Phì Phì.”

“À.” Lúc này Kỳ Kỳ hiểu ra bảy tám phần, vô cùng hối hận mình nhanh mồm nhanh miệng.

Phì Phì thấy Chu Xuyên đang ở trong bếp giúp bà Giả nói chuyện phiếm với Sắt Sắt. trong lòng có một cảm động không tên, là cảm động bóng dáng của Chu Xuyên, vẫn giống như trước.

Sắt Sắt lại làm một bàn thập toàn thập mỹ, sắc hương vị đều đủ, không thiếu ruột già xào Chu Xuyên yêu thích nhất, còn có món bún thịt hai chị yêu thích nhất.

“Thẩm Dục Luận, cho phép anh nói ra một món ăn yêu thích nhất, lần sau đến nhà em, Sắt Sắt sẽ chuẩn bị cho anh.” Phì Phì nói.

Thẩm Dục Luận tiến sát vào Phì Phì mới nói:”Anh chỉ thích ăn món em làm, làm sao đây?”

“Cắt, bây giờ chê em không biết nấu ăn à, muộn rồi, em đã sớm nói với anh, anh biết rồi con gì.”

“Ai chê em. Chẳng phải chỉ là bày tỏ nỗi lòng của anh thôi sao. Món Sắt Sắt làm đương nhiên là Chu Xuyên thích ăn nhất, anh cũng chỉ thích ăn Phì Phì làm.” Hiện tại Thẩm Dục Luận đã có thể thân thiết kêu một tiếng Sắt Sắt, lúc trước ngăn chặn Sắt Sắt có tình cảm đặc biệt đối với anh, luôn gọi người ta là ‘Cô Giả’. Hơn nữa Sắt Sắt đã không còn dạy ở học X, Thẩm Dục Luận vì bận công việc, cũng rất lâu rồi không đến học viện X nghe giảng. lúc đầu đến học viện X, cũng chỉ vì lúc học đại học học chuyên ngành máy tính, lúc đó tuổi trẻ không hiểu chuyện, chỉ học chuyên ngành mình yêu thích, này cũng có công lao của An Tử Nghi, An Tử Nghi ở một bên cổ vũ Thẩm Dục Luận chọn chuyên ngành ‘yêu thích’ của chính mình, một bên nhìn chằm chằm Thẩm Dục Luận học chuyên ngành không chút nào liên quan đến việc quản lý xí nghiệp. sau khi Thẩm Dục Luận tốt nghiệp vẫn vội vội vàng vàng, mãi đến khi phải đến thành phố N làm Tổng giám đốc của Dụ Thành, mới đột nhiên nghĩ đến mình cũng có thể đến trường cao đẳng học khóa quản lý xí nghiệp, đương nhiên chỉ đơn giản là ‘nạp điện’(thêm kiến thức ấy), không liền quan gì đến bằng tốt nghiệp. không ngờ ý nghĩ bất chợt xuất hiện này, kéo theo nhiều duyên phận như vậy.

“Mà chị Sắt Sắt làm đồ ăn thật ngon.” Kỳ Kỳ quả thật là một câu nói ra tiếng lòng của mọi người.

“Anh Chu Xuyên, anh thật hạnh phúc, sau này ngày nào cũng được ăn món chị Sắt Sắt làm, nếu em cũng có thể làm đồ ăn ngon như vậy, Long….” Vừa nói đến đây, theo bản năng lấy tay che miệng mình, đáng tiếc Phì Phì đã nghe đến đó, hơn nữa còn nghe rõ ràng.

“Long Tiểu Cảnh nhất định vui vẻ đúng không?” Phì Phì cố ý bổ sung vào câu này cho Kỳ Kỳ

Kỳ Kỳ vậy mà đỏ mặt, oán trách Phì Phì: “Chị Phì Phì, chị nói gì thế?”

Sắt Sắt nghe Phì Phì nhắc đến Long Tiểu Cảnh, ngược lại nghĩ đến Bạo Long đến đây, đang muốn lên tiếng, liền thấy Phì Phì ra sức nháy mắt ra hiệu với mình. Sắt Sắt không hiểu ý của nó, vì vậy không có tùy tiện mở miệng, chỉ nói: “Phải rồi, gần đây Bạo Long thế nào?”

Thật ra Phì Phì chỉ sợ Sắt Sắt nói chuyện Bạo Long ở dưới lầu công viên Thời Phú kêu mình, vậy chẳng phải phá hủy hình tượng huy hoàng của bạn học Bạo Long người ta ở trong cảm nhận của tiểu mỹ nhân Kỳ Kỳ sao/

“Bạo Long thế nào, đương nhiên phải hỏi Kỳ Kỳ rồi.” nói xong Phì Phì cưới ái muội với Sắt Sắt, lần này cuối cùng Sắt Sắt cũng rõ ràng, hóa ra Bạo Long và Kỳ Kỳ quan hệ tốt, xem ra, Bạo Long thật đúng là không trốn khỏi lòng bàn tay của con gái họ Giả.

Kỳ Kỳ nhìn xẻ mặt hai chị gái liền biết bí mật của mình đã chẳng còn là bí mật rồi. dứt khoát phóng khoáng nói: “Bạo Long rất tốt bụng, anh ấy nghe nói một trường tiểu học của vùng núi Tương Tây bị cháy, chính là chỗ của chị Sắt Sắt đó, người ta tình nguyện bán chiếc Ferrari của mình, quyên cho vùng núi xây lại một ngôi trường. biết anh ấy làm như vậy, em thật sự rất cảm động.”

Không phải chỉ một mình Kỳ Kỳ cảm động, mà là các vị đang ngồi đây nghe chuyện này của Bạo Long, đều thấy cảm động.

“Đúng rồi, Sắt Sắt, chừng nào chị về học viện X?” trong lòng Phì Phì hi vọng Sắt Sắt có thể về thành phố N, người một nhà sống với nhau, là chuyện Phì Phì vui vẻ nhất.

Sắt Sắt nhìn thoáng qua Chu Xuyên, mới nhận lời Phì Phì, nói: “Bọn chị dinh đợi Chu Xuyên làm xong phẫu thuật sẽ trở về Tương Tây.”

“Hả? còn muốn trở về kênh rạch khe núi kia?” bà Giả hét lên một tiếng, bà vốn cho rằng Sắt Sắt trở về, sẽ không đi nữa, hơn nữa lúc trước Sắt Sắt vồn đến nơi đó vì trốn tránh tình cảm, hiện tại cũng đã đến với Chu Xuyên, sao vẫn không quên được chốn rừng sâu kia?

“Mẹ, trường tiểu học của làng Ba Tiêu bị cháy, bọn nhỏ không có nơi đi học, trường học tu sửa lại, cũng không có giáo viên đến, bọn con không đến, bọn nhỏ làm sao bây giờ?”

“Đó là chuyện của chính phủ, con đừng quan tâm, con không đi, con người ta tự nhiên cũng có người khác dạy, con chỉ cần ở nhà là được rồi, vậy cũng không được, tìm việc ngay ở thành phố N, chẳng phải vô cùng tốt sao? Chạy xa như vậy làm gì? Mẹ và ba con cũng già rồi, con nhẫn tâm vứt hai ông bà già này ở trong này, nhẫn tâm khiến hai ông bà già này suốt ngày nóng ruột nóng gan lo cho bọn con sao?”

“Mẹ, chẳng phải trong nhà còn có Phì Phì với mẹ sao? Hơn nữa…”

Đang nói, Thẩm Dục Luận nhận điện thoại, nụ cười trên mặt liền cứng đờ, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Thẩm Dục Luận cúp điện thoại, nói câu: “Anh có việc gấp, đi trước.” liền vội vã rời đi.

Chuyện gì có thể khiến Thẩm Dục Luận vội đến như vậy, cả Phì Phì cũng buồn bực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.