Vô Cực Liên Minh

Chương 98: Trần Khinh Nhu




P/s: Hôm qua mang máy tính đi sửa, đến giờ mới lấy được.

Thiếu niên tà tà cười quái dị, một tay giữ chặt nàng, tay còn lại thò ra, nâng chiếc cằm xinh đẹp của nàng lên

" Chà... chà... Mặc dù không sánh được với Thất Tiên Nữ, nhưng tư sắc vẫn là cực phẩm. Người đẹp như vậy, bổn thiếu gia ta dù chơi qua mấy cô, nhưng cũng vẫn thòm thèm ah"

"Ah... tên biến thái! Đừng đụng ta! Phi" Thiếu nữ liều mạng giãy dũa. Nàng há mồm phun ra từng ngụm nước, vừa vặn nhả tại trên gương mặt gầy gò, hốc hác của thiếu niên

Thiếu niên không giận ngược lại cười, còn lè lưỡi liếm liếm theo gương mặt chảy xuống nước miếng, vừa cười vừa nói: "Không tệ... không tệ, cực phẩm tựu là cực phẩm, liền nước miếng đều là hương vị ngọt ngào đấy! Hắc... hắc... cô em, đợi tối nay, bổn thiếu sẽ cùng cô em trao đổi nước miệng ah"

" Thật khinh người quá đáng, hắn cho rằng hắn là thái tử đế quốc sao? Lại dám công nhiên ở thanh thiên bạch nhật cưỡng bức dân nữ"

" Suỵt!! cẩn thận cái miệng của ngươi. Thằng này là Nhạc Tùng Sơn, dại thiếu Nhạc gia, một trong Cửu Gia của thành phố này. Ở trong trường, hắn nổi danh là ác bá, không việc xấu nào không làm đó"

" Cậu em này nói không sai, hơn nữa Nhạc Tùng Sơn còn là một tên cực kì háo sắc. Cô gái nào mà hắn nhắm trúng, dù muốn hay không thì đều bị hắn trà đạp cả"

" Thật quá quắt mà, chẳng lẽ học viện cứ để mặc một học viên như vậy sao? Sao không kỷ luật đuổi hắn ra khỏi trường"

" Đuổi Nhạc Tùng Sơn!? Nào dễ vậy. Chống lưng cho Nhạc Tùng Sơn là Nhạc gia, mà phía sau Nhạc gia chính là đại gia tộc Vũ gia. Cơ to như vậy, ai dám đuổi học hắn"

"Cô gái này ah… lại bị Nhạc Thiếu nhắm trúng… haiz… lại một bó hoa xinh đẹp bị ác thiếu trà đạp"

Từng tiếng nghị luận vang lên, nhưng tuyệt nhiên không có ai dám đứng ra ngăn cản Nhạc Tùng Sơn.. Có, chỉ là những cái ánh mắt thương hại nhìn cô gái

Cô gái này xinh đẹp là thật, nhưng giữa gái và việc bị Nhạc gia trả thù. Các học viên vẫn quyết định lựa chọn cái sau.

Đối mặt với mọi người bởi vì sợ Nhạc Tùng Sơn mà thơ ơ, không dám đứng ra giúp đỡ nàng. Thiếu nữ sắc mặt không khỏi trắng bệch, rốt cuộc, một sự sợ hãi cũng xuất hiện trong ánh mắt của nàng

"Hắc hắc, người đẹp, chỉ cần cô em khiến bổn thiếu thoải mái, bổn thiếu cam đoan với cô em, để cô em muốn ngừng cũng không được ah" Nhạc Tùng Sơn tà tà cười quái dị, còn làm ra động tác " chạy nước rút" mà chỉ có nam nhân mới hiểu

Nói xong, Nhạc Tùng Sơn phất tay. Liền, từ trong đám người bước ra bốn tên nam sinh năm ba cao to lực lượng như hổ pháp

" Thiếu gia" Bốn người đồng loạt hướng Nhạc Tùng Sơn cung kính hô một câu

" Bọn mày, mang người đẹp đi" Nhạc Tùng Sơn hạ lệnh

" Vâng, thiếu gia"

" Các ngươi... các ngươi muốn làm gì" Thiếu nữ nhìn bốn tên nam sinh cao to vây lấy mình, trong đó một người còn nắm lấy tay mình thật chặt không buông., không khỏi hoảng sợ vạn phần. Nàng liều mạng dãy dụa, khóe mắt đã không ngừng chảy ra nước mắt.

“ Hừ… đường đường là đại công tử Nhạc gia, lại dám ở trước mặt bao nhiêu người cưỡng bức dân lành. Nhạc Tùng Sơn, ngươi không thấy mình làm mất mặt Nhạc gia sao?”

Phanh x4

Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên. Sau đó, trong đêm tối lóe lên ba đạo quang mang màu tím xuất hiện

- Ah….

Bốn tiếng hét thảm vang lên. Trong ánh mắt kinh hãi của những người ở đây, bao quát của Nhạc Tùng Sơn cùng thiếu nữ. Bốn tên thuộc hạ của hắn ngã sõng soài trên mặt đất, ôm lấy chân mình kêu gào thảm thiết

“ Mẹ nó!! Thằng nào dám phá hư chuyện tốt của bổn thiếu”

“ Là ta làm, có vấn đề sao!?” Một tiếng gàn rỡ vang lên. Nhạc Tùng Sơn chỉ cảm thấy hoa mắt, đến khi định thần, thì phát hiện thiếu nữ đã biến mất từ bao giờ

Lại nhìn về phía trước, hắn thấy được “con mồi” của mình, giờ đang núp sau lưng một thiếu niên

Người thiếu niên này, gương mặt tuấn mỹ cực kì, đặc biệt là nụ cười tà mị của hắn, lại khiến cho rất nhiều nữ sinh ở đây ngơ ngác

“ Thật đẹp trai, trường ta có soái ca như vậy sao?”

“ Oa… ta biết hắn… hắn chính là Top 1 Nam Thần Bảng Phong Thần sao!?”

“ Cái gì!? chính là Phong Thần nổi tiếng, người thi vào học viện với chiến thắng cả 10 trận đấu ư. Hơn nữa còn là người đã soái ngôi Trần thiếu, trở thành học viện đệ nhất nam thần?”

“ Không sai, chính là hắn… Wow… không ngờ tới, ta lại có thể gặp được thần tượng của mình”

“ Nghe nói bạn gái Phong Thần là đại tài nữ Thúy Kiều thì phải?”

“ Không thể nào, Phong Thần đã có bạn gái? Ô… ô… ta không cam tâm ah… người yêu trong mộng của ta… ô… ô”

Thấy người thiếu niên, người chung quanh không khỏi hãi nhiên. Sau đó là từng tiếng nghị luận vang lên. Khi biết người thiếu này, chẳng phải ai khác chính là Phong Thần Lục Đạo nổi tiếng, mọi người đều không khỏi giật mình, ánh mắt nhìn Lục Đạo tràn đầy phức tạp

Cho đến thiếu nữ, khi biết người cứu mình lại là Phong Thần đang rất nổi danh trong trường, không khỏi sửng sốt một hồi. Ánh mắt của nàng nhìn hắn, toát lên một tia thần thái khác thường

Đối mặt với những ánh mắt hâm mộ, đố kị, sùng bái, ái mộ,… Lục Đạo vẫn bình thản như không, ánh mắt thâm thúy nhìn Nhạc Tùng Sơn, cười nhạt nói

“ Thế nào, ta chính là kẻ nhúng mũi vào chuyện của ngươi đó. Nhạc đại thiếu, ngươi muốn làm gì ta ah”

Mấy phút trước, Lục Đạo đi tới học viện, đi ngang qua nơi này thì thấy cảnh quý tộc cưỡng bức dân nữ, hơn nữa còn là một mỹ nữ.

Mặ dù mỹ nữ không lọt vào mắt xanh của hắn, thế nhưng tác phong của Nhạc Tùng Sơn lại để hắn chán ghét. Thế nên, liền không nghĩ ngợi đứng ra giúp người đẹp giải vây

“ Lục Đạo, ta biết ngươi rất cường đại, thế nhưng bổn thiếu là đại công tử Nhạc gia. Ngươi biết, đắc tội bổn thiếu, hậu quả sẽ như thế nào rồi chứ” Nhạc Tùng Sơn thần sắc âm trầm tới cực điểm, đầy uy hiếp nói rằng

Chuyện Lục Đạo đánh Ngô Cẩu đến mức đối phương phải giả chết, giờ trong trường không ai không biết. Hiện tại, Ai mà không biết Phong Thần cường đại thế nào, tàn nhẫn thế nào

Nhạc Tùng Sơn thực lực cũng chỉ sàn sàn với Ngô Cẩu, hắn không cho là mình có thể đánh lại Lục Đạo. Vì thế hắn không động thủ, mà lấy gia tộc của mình ra uy hiếp

Đối với Nhạc Tùng Sơn uy hiếp, Lục Đạo chỉ cười lớn tiếng, gương mặt tiếu dung nói một câu

“ Ha…ha, đại thiếu Ngô gia là Ngô Cẩu, ta còn đánh. Nhạc Tùng Sơn, ngươi nghĩ ta sẽ sợ một Nhạc gia sao?” Nói tới đây, trong mắt Lục Đạo hiện lên một sự khinh thường rất rõ ràng. Rất rõ ràng, hắn không để Ngô gia, hay Nhạc gia vào mắt

Cuồng… Quá cuồng vọng

Ở đây người xem đều lộ vẻ giật mình nhìn Lục Đạo. Là Phong Thần bị điên rồi, hoặc là hắn không sợ hai nhị lưu gia tộc trả thù?

Nhưng nói thế nào thì nói, dám khẩu xuất cuồng ngôn như vậy, cả học viện, cũng chỉ có một mình người đàn ông này. Điều này khiến mọi người vừa thương hại, lại vừa kính phục

**********

Nhà Đa Năng, Thúy Kiều ngồi trước đàn Piano, thần sắc thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa như tràn đầy suy nghĩ

Ngày hôm nay, Thúy Kiều ăn mặc một bộ váy liền áo màu trắng tinh, vai lộ ra bên ngoài, kết hợp với khí chất kiêu sa đài các của nàng, để nàng tựa như một vị tuyệt sắc công chúa, bước ra từ trong truyện cổ tích vậy

“ Chồng à, bao giờ thì chồng về đây” Thúy Kiều thì thào, trong giọng nói, toát lên một sự nhớ nhung

Mặc dù đối với chồng mình, Thúy Kiều có một niềm tin mù quáng, biết hắn sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng ba ngày không gặp, để mới lâm vào tình yêu như đại tài nữ, cảm thấy nhớ nhung da diết

- Két

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, từ bên trong bước vào hai nam sinh. Một người với vẻ ngoài thành thục trước tuổi. Người còn lại là một tăng nhân

“ A di đà phật, chị dâu, báo cho chị một tin vui. Đại ca đã trở về” Thất Đức niệm một câu phật ngữ, cười hiền lành nói

Nghe thế, toàn thân Thúy Kiều run lên một cái. Nàng đứng bật dậy khỏi ghế ngồi, hớt hải chạy tới, ngữ khí run run nói

“ Thất Đức, em nói thật chứ?”

“ Là thật đó chị dâu, hiện tại đại ca đang cùng đại thiếu Nhạc gia tranh giành tình nhân ở Trọng Lực Tháp ah… Ế… chị dâu, đợi bọn em với” Nguyễn Huy cười ha hả, chỉ là hắn chưa kịp nói xong, Thúy Kiều đã tựa như làn gió biến mất khỏi phòng

***************

Trọng Lực Tháp

Nhạc Tùng Sơn nghe Lục Đạo cuồng vọng, thần sắc của hắn quả thật so với gan heo còn tím hơn. Ở thành phố Hà Bắc này, ngoại trừ tứ đại gia tộc ra, ai đã dám đắc tội, ai đã dám không coi Nhạc gia vào mắt

Sỉ nhục… đây là sỉ nhục, không chỉ hắn, mà còn là cả Nhạc gia

“ Tốt… rất tốt… Phong Thần Lục Đạo phải không? ngươi cứ chờ đó” Nhạc Tùng Sơn cười lớn tiếng. Rất rõ ràng, hắn đây là giận dữ tới cực điểm mới cười lên

Sau đó, xoay người rời đi. Hắn hiện tại, chỉ muốn nhanh chóng thông báo cho gia tộc, để bắt đầu kế hoạch trả thù Lục Đạo. cho hắn biết, đắc tội Nhạc gia, hậu quả sẽ tàn khốc như thế nào

Đợi cho Nhạc Tùng Sơn rời đi, Lục Đạo mới xoay người, hướng về thiếu nữ sau lưng mình. Thấy nàng nhìn mình chằm chằm, Lục Đạo còn tưởng nàng vẫn còn chưa từ trong sợ hãi tỉnh hồn, liền mỉm cười trấn an

“ Không cần lo lắng, phiền phức của cậu đã được mình giải quyết xong, tin tưởng sau này Nhạc Tùng Sơn sẽ không tìm cậu nữa đâu” Ngừng lại một chút, hắn vỗ nhẹ bờ vai nhỏ nhắn của thiếu nữ, cười nói ”. Nếu không có chuyện gì, mình cũng nên về đây”

Thoại âm vừa dứt, Lục Đạo liền xoay người, ý đồ rời khỏi nơi này

Xung quanh Lục Đạo không thiếu gái đẹp, thế nên ánh mắt của hắn của hắn cũng lớn hơn. Thiếu nữ dù tướng mạo không tệ, bất quá cũng chỉ xấp xỉ 80 điểm mà thôi, so với chúng hầu gái còn kém một bậc. Đối với nàng, hắn đối thật không có tà niệm.

Giúp đỡ nàng thoát khỏi tay Nhạc Tùng Sơn, chẳng qua là Lục Đạo chán ghét cách làm của Nhạc Tùng Sơn. Mới cả, hắn cũng không muốn một đóa hoa xinh tươi như thiếu nữ lại bị một con súc sinh trà đạp


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.