Vô Cực Liên Minh

Chương 100: Hẹn Hò cùng Thúy Kiều




“ Đại ca, năm năm qua Hiếu vẫn nuôi hi vọng gặp lại được cô gái năm đó. Em sợ, điều này sẽ khiến Mộng Kiếp của nó trở nên rất nguy hiểm” Nguyễn Huy âm thanh lo lắng nói rằng.

“ Mộng Kiếp? Ảo cảnh mà chỉ khi đột phá lên Nguyên Linh Cảnh mới xuất hiện sao?” Lục Đạo ngưng trọng nói. Đồng thời, hắn cũng hiểu hai người Nguyên Huy đang lo lắng điều gì

“ Chính là nó.

Mặc dù bây giờ, Hiếu mới chỉ là Sơ Nguyên Cảnh, thế nhưng việc hắn hi vọng cô gái đó trở lại đã vô tình tạo nên hạt giống Mộng Kiếp

Đến lúc Mộng Kiếp xuất hiện, trừ khi là xóa kí ức của Hiếu, nếu không hắn sẽ không thoát khỏi Mộng Kiếp, vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại” Thất Đức trịnh trọng nói

“ Không bao giờ tỉnh lại? Đây chẳng phải là sống đời thực vật. Thất Đức, chuyện này thật nghiêm trọng như vậy sao?” Thúy Kiều giật mình

Nàng cũng không có sư phụ là Độ Khí Cảnh như Thất Đức hay có thân phận là Hư Không Hình Cảnh như Nguyền Huy, nàng chỉ là một Sơ Nguyên Cảnh bình thường mà thôi, biết đến Mệnh Thai của Nguyên Linh Cảnh, nhưng cũng không biết huyền cơ của cảnh giới này

“ Thất Đức nói không sai đâu vợ.

Mộng Kiếp được tạo nên từ nguyên vọng lớn nhất của Nguyên Sư.

Ví dụ một người nghèo khó với ước muốn trở thành tỷ phú. Như vậy ảo cảnh mà Mộng Kiếp tạo nên chính là hắn thành người giàu có, tiền tiêu không hết

Ở đây, thằng Hiếu đợi cô gái đó 5 năm trời, cũng tức là nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là gặp lại nàng. Chính nguyện vọng này, đã tạo nên những bước đầu hình thành nên Mộng Kiếp

Sau này, khi hắn muốn đột phá Nguyên Linh Cảnh, Mộng Kiếp sẽ hiện ra, và hình ảnh hắn thấy được, không cái gì khác ngoài việc cô gái đó trở lại

Nếu như Hiếu gặp lại cô gái đó thì không sao. Nhưng nếu không gặp lại, Với những gì thằng Hiếu biểu hiện, em nghĩ nó có thể thoát khỏi ảo cảnh đó sao?”

Những lời này, Lục Đạo nói không phải có căn cứ. Với những gì Phạm Hiếu làm, Lục Đạo có 99% khẳng định, nếu không có bất kì biến cố gì, thằng này thật sẽ mãi chờ cô gái đó

Mà trung bình 40 tuổi sẽ đột phá Nguyên Linh Cảnh. Vậy 40 năm chờ đợi gặp lại nhau, dù cho đó là ảo cảnh, thì liệu Phạm Hiếu có thể thoát được ra sao? Câu trả lời, là không thể nào

“ Đại ca, hiện tại chúng ta nên làm gì?” Nguyễn Huy lo lắng nói.

Cho đến Thúy Kiều cùng Thất Đức cũng đầy vẻ chờ đợi nhìn Lục Đạo. Mấy ngày đi chung một chỗ, để mấy người đều coi Phạm Hiếu là bạn mình. Cũng không muốn Phạm Hiếu xảy ra chuyện

“ Vợ, em có thể điện thoại cho ban tổ chức, xin cho anh một suất biểu diễn cho tối mai được không?” Lục Đạo suy nghĩ một chút, đoạn nói

“ Được ah. Chồng định biểu diễn tiết mục gì?”

“ Chính là... hát”

************

Sau đó, mấy người Lục Đạo cũng không gọi Phạm Hiếu mà lẳng lặng rời đi. Trở lại trường học, Nguyễn Huy cùng Thất Đức cáo từ hai vợ chồng Lục Đạo. Mà Lục Đạo, cũng mang theo Thúy Kiều về nhà

Mặc cho Thúy Kiều lôi kéo, rất nhanh hai người đi đến một quán cơm điển hình phương tây

"Vợ à, chúng ta đi ăn cơm ở nhà hàng làm gì ah? Nếu em muốn ăn cơm, chúng ta về nhà bảo Mai chan làm cho, đảm bảo ngon hơn nhiều so với ăn ở nhà hàng năm sao” Lục Đạo ngờ vực hỏi

Ở trong chúng hầu gái, Mai nấu ăn cực kì ngon. Nếu nàng mà không làm hầu gái, đi làm đầu bếp, thì dù nhà hàng năm sao cũng sẽ ngay lập tức mời nàng làm bếp trưởng

"Hì hì, hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên giữa em với chồng mà, chồng để em vui vẻ một hôm có được không ~~ "

Thúy Kiều ôm cánh tay của hắn một hồi lắc mạnh, mắt to nhấp nháy hơi nước, làm bộ đáng thương nhìn Lục Đao, như một con mèo nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ vậy

Lục Đao nhìn Thúy Kiều đang giả bộ đáng thương. Nhất là trong mắt nàng lóe lên mong đợi cùng hướng tới, để cho Lục hắn nội tâm mềm nhũn.

Đồng thời hắn cũng suy nghĩ lại, đúng là quên, cảm tình mình mặc dù cùng Thúy Kiều cái gì cũng đã làm, nhưng những việc làm mà một đôi nam nữ nên làm đều chưa thực hiện

Không chỉ Thúy Kiều, mà kể cả chúng nữ cũng vậy. Mặc dù các nàng đều yêu mình vô điều kiện. Nhưng nghĩ lại, mình thật thấy thiếu các nàng nhiều

“ Ok, vậy cứ theo ý em ah"

"Ah! Thật tốt quá, cám ơn chồng yêu ~~~ "

Thúy Kiều nghe được Lục Đạo đồng ý, nhảy cẫng hoan hô, tựa như cùng vừa mới lấy được kẹo hài tử vậy.

Thấy Thúy Kiều dễ dàng như vậy liền thỏa mãn, để cho Lục Đạo trong lòng đối với Thúy Kiều áy náy càng đậm,

Thúy Kiều là cô gái đầu tiên của hắn, cũng là cô gái đầu tiên, trải qua kia ngày hôm đó, dù chỉ là giao dịch nhưng liền khăng khăng một mực đi theo chính mình,

Mình quả thật thiếu nợ người con gái này rất nhiều a.

"Liền từ hôm nay, đối với cô ấy đền đáp đi. Hôm nay, để cho cô ấy một buổi tối khó quên ah”

Lục Đao nhìn Thúy Kiều vẫn một bộ cao hứng không ngớt, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.

"Xin chào quý khách, xin hỏi ngài đi mấy người? Có hẹn trước à?"

Thời điểm Lục Đao với Thúy Kiều mới vừa tiến vào phòng ăn, lập tức có tiếp đi tới đón, mặt mỉm cười, khom nửa người, hướng về phía Thúy Kiều lễ phép hỏi.

"Chúng tôi có hai người, không có hẹn trước, "

Thúy Kiều nhàn nhạt đáp một tiếng.

"Nếu vậy tôi đề cử cho hai vị một bàn tình yêu, không biết ngài có hài lòng hay không?" Người hầu hướng Thúy Kiều nói

"Có thể."

Thúy Kiều nhìn một chút Lục Đao liếc mắt, Lục Đao thì nhún vai một cái, tỏ ý nàng làm chủ, Thúy Kiều rồi mới lên tiếng.

"Vậy mời hai vị đi theo tôi."

Người tiếp tân mặt mỉm cười khom nửa người, cánh tay ở giữa không trung làm động tác “ dẫn đường”.

Lục Đao theo sát sau lưng Thúy Kiều, đi theo người tiếp tân tới bàn của mình

Sau đó, thì mọi chuyện đều diễn ra như lẽ thường. Gọi món ăn, trong lúc đợi món ăn lên thì hai người ngồi tâm tình. Thời gian cứ vậy chậm rãi trôi qua

Thời điểm từng món ăn được đưa lên, nhìn đa dạng thức ăn trên bàn, Lục Đạo không khỏi cảm thán một câu.

Thức ăn của phương tây thật sự khiến người ta im lặng, đồ ăn thì ít, nhưng bày biện lại rất đẹp đẽ

Cho đến Thúy Kiều cũng không nghĩ nhiều vậy làm gì. Nàng mỉm cười đầy ngọt ngào, nháy mắt to nhìn chồng mình nói

“ Chồng, anh ăn đi”

“ Ừm” Lục Đạo gật đầu, bắt đầu động dao

Thúy Kiều vốn đang để ý chồng mình, lập tức kinh hãi. Bởi vì nàng phát hiện, thao tác của chồng mình đầy lão luyện, thủ pháp nhanh, gọn, mà chuẩn xác, tựa như một người thường xuyên ăn cơm tây vậy

Giờ phút này, Lục Đạo trên thân toát lên một cỗ khí chất quý tộc, giống như bạch mã vương tử bước ra từ trong truyện cổ tích vậy, khiến Thúy Kiều không khỏi ngây dại

Nếu để Thúy Kiều biết, Lục Đạo là hoàng tử đế quốc, chắc chắn sẽ không còn kinh ngạc.

"Ồ!? Vợ, nơi này còn cho phép khách tự mình lên biểu diễn à."

Thời điểm đang ăn, Lục Đao phát hiện, ở một bàn ăn cách bọn hắn không xa, có một đôi nam nữ trẻ tuổi ngồi ăn uống, nhìn hai người có thể khẳng định đây là một đôi

Lúc này người nam kia đột nhiên rời khỏi bàn ăn, đi về phía đàn Piano, đối với nhạc công thấp giọng nói nhỏ một chút

Sau đó, vị nhạc công này rời đi, còn hắn thì ngồi vào chỗ của người nhạc công. Hai tay hắn đặt ở trên Piano, bắt đầu đánh lên từng giai điệu êm tai. Lại để cô bạn gái nhỏ của hắn, mặt đầy kích động thêm hạnh phúc

"Được chồng ạ!! ở quán ăn tây tao nhã sang trọng, ăn thức ăn ngon, nghe người mình yêu diễn tấu âm nhạc, đây chính là mộng tưởng mà rất nhiều nữ sinh muốn có được ah. Độ yêu thích chỉ xếp sau việc được bạn trai cầu hôn nơi đông người."

Thúy Kiều mang theo điểm hâm mộ nhìn cô gái nhỏ bàn bên, hâm mộ nàng có thể đạt được ước muốn đó

Nàng mặc dù cũng biết đánh đàn, hơn nữa còn đạt tới Cao Đẳng, nhưng nàng biểu diễn là một chuyện, được chính bạn trai mình biểu diễn thì lại chuyện khác

Lục Đao nhìn Thúy Kiều không che giấu được thần sắc hâm mộ, nhãn châu xoay động, nghĩ tới một biện pháp biểu hiện rất tốt

Tiếng đàn du dương từ đàn piano lan ra khắp phòng. Tiếng đàn là giai điệu của một bài hát về tình yêu khá nổi bây giờ

Tiếng đàn không tính là êm tai, nhưng miễn cưỡng có thể không nghe được. Dù vậy, nhưng vẫn khiến cô bạn gái nhỏ kích động cũng sắp ngất đi

Thúy Kiều cũng nhắm mắt thưởng thức, ngón tay nhẹ nhàng gõ nhẹ mặt bàn, thật giống như trầm tĩnh trong đó như thế. Nhưng là chỉ được một lúc, nàng liền thất vọng

“ Người này, chắc là chỉ học đàn được một năm. Mặc dù không tệ, thế nhưng lại không bộc lộ được hết ý cảnh của bài hát” Thúy Kiều trong mắt lóe lên vẻ cơ trí, tựa như một vị giáo sư đang nghe tiếng đàn của học trò mình vậy

Mà quả thật, tài đánh đàn của người kia, so với vị đại tài nữ như Thúy Kiều thật không khác gì học sinh tiểu học gặp nghiên cứu sinh cả, cách nhau không chỉ một trời một vực

“ Nhưng mà như vậy, cũng đủ để cô bạn gái của hắn cảm động, không phải sao?” Lục Đạo cười nhạt, cũng không có kinh ngạc về sự hiểu biết của Thúy Kiều

Mặc dù hắn chưa nghe nàng đàn bao giờ, nhưng vợ mình có thể trong mấy ngàn người của học viện được chọn làm người biểu diễn tiết mục diễn tấu Piano, thì ở phương diện đàn Piano, vợ mình sẽ yếu kém sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.