Chương 15: Tôi trở thành hung thủ
Tôi trở thành hung thủ
Ánh mắt của lão quỷ vô cùng hoang mang, tôi không biết lão đang hoang mang điều gì liền hỏi: “Có chuyện gì vậy, sao phải rời đi, lẽ nào có người nhìn thấy ông rồi sao?”
Lão quỷ lắp bắp: “Không phải không phải, là cô có năng lực đặc biệt mới có thể nhìn thấy tôi, chỉ người bình thường sao có thể nhìn thấy ma được, trừ khi là một ác quỷ thành tinh”
Lão quỷ nói làm tôi càng tò mò hơn: “Vậy lão hoang mang cái gì mà bắt tôi rời đi ngay”
“Chuyện này..” Lão quỷ già lại nói:“Nói chung là tốt nhất cô hãy nhanh chóng rời khỏi đây đi”
Thực ra tôi cũng không biết tôi đã đứng đó bao lâu, tôi chỉ cần biết bố mẹ tôi không sao là mục đích chính mà tối đến đây, tôi cũng không hỏi gì thêm lão quỷ mà gật đầu “Được, chúng ta đi thôi”
Tôi và lão quỷ rời khỏi nhà họ Vương.
Chỉ có hai ngày mà xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi thật quá mệt mỏi rồi, trong lòng còn giấu một chuyện chưa nói, cứ như vậy và đi về phòng trọ. Trước phòng trọ có hai chiếc xe cảnh sát, đèn cảnh sát vẫn còn đang sáng, tôi đoán nhà nào đó bị mất trộm nên tôi cũng không để ý.
Vào trong xóm trọ có ba người cảnh sát từ trên tầng đi xuống nhìn thấy tôi, một người nói: “Cô có phải Đồng Đồng”. Tôi ngây người ra một lúc, lão quỷ ra hiệu cho tôi đừng nhận, thật kì lạ, tôi không phạm tội gì, tại sao phải là Đồng Đồng, có phải trong phòng trọ có trộm vào không?” Sau khi tôi trả lời người cảnh sát, đột nhiên nghĩ đến khả năng này nên tôi vô cùng lo lắng. .
ngôn tình hài
“Không phải” Người cảnh sát nói tiếp “Chúng tôi đang nghi ngờ cô có liên quan đến cái chết của nhà họ Vương, mời cô đi theo chúng tôi về đồn cảnh sát” “Liên quan đến cái chết?”, tôi càng lúng túng: “Cái gì liên quan đến cái chết? Tôi không làm gì cả.”
“Làm hay không không phải là do cô nói, mời cô đi theo chúng tôi. “Người cảnh sát thái độ vô cùng nghiêm nghị bước lên phía trước và giữ lấy tôi Với một tốc độ rất nhanh lão quỷ bay đến trước mặt tôi, người cảnh sát hét lên một tiếng, có một cơn gió lạ thổi vào mắt người cảnh sát, lão quỷ kéo tay tôi: “Cô Đồng mau chạy” Tôi vội vàng quay lưng lại và chạy, nghe sau lưng tiếng người cảnh sát hô to: “ Đứng lại Tôi chạy nhanh hơn, mặc dù không biết vì sao tôi lại chạy, mặc dù không phạm pháp, bây giờ thì cho tôi mười cái miệng cũng không giải thích được.
“Lão quỷ tiến tới tôi và cùng chạy, lão thở hổn hển nói: “Xin lỗi cô Đồng, lão quỷ tôi không có bản lĩnh gì ngăn được người cảnh sát Tôi quay đầu nhìn lại ba người cảnh sát cao lớn đã chạy đến gần. Lúc này tôi chỉ nghĩ môn thể dục của tôi trước giờ đã không tốt, giờ làm sao có thế chạy thoát khỏi cảnh sát được. Chưa đầy một tích tắc người cảnh sát đã túm được tôi. Đầu gối và tay của tôi đều rất đau, còn chảy cả máu nữa, người cảnh sát cầm lấy tay tôi sau đó kéo tôi đứng dậy: “Bây giờ còn xem mày chạy được hay không, mẹ kiếp, mày chạy thử chạy xem”
Tôi căn răng chịu đựng, nói với người cảnh sát: “Tôi thực sự không giết người, càng không hiểu điều các ông đang nói, các ông bắt nhầm người rồi, tôi vô tội”
“Bắt nhầm người, xem ra đầu óc cô có vấn đề rồi đấy, vô tội sao cô phải chạy?”
Lúc này tôi không nói được thêm lời nào, chẳng hiếu sao tôi lại chạy nữa, bây giờ thì khó có mà giải thích được?
Lão quỷ đẩy người cảnh sát, muốn kéo người cảnh sát ra khỏi người tôi. Tiếc là với khả năng của ông ta thì chẳng làm gì được chứ đừng nói ngăn cản được người khác.
Nhưng nói tôi thực sự cảm động bởi hành động ấy, chí ít cũng chỉ có ông ấy là người liều mình mà cứu tôi, không phải vậy sao?
Cuối cùng thì tôi cũng bị cảnh sát tống lên xe, lão quỷ cũng đi theo tôi vào trong xe, chiếc xe dần dần rời khỏi khu nhà trọ.
Hai tên cảnh sát kẹp tôi ở giữa, lão quỷ ngồi lên một tên ngồi bên trái lo lắng hỏi tôi: “
Phải làm sao đây cô Đồng, nếu như cô bị nhốt vào trong khung sắt tù đó sẽ không ra được đâu! Bố mẹ cô và nhà họ Vương đã sớm có bằng chứng rồi!”
“Cái gì? Tôi giật mình hét lên.
Hai tên cảnh sát thấy tôi đột nhiên hét lên mà giật mình theo, hắn hẩy tôi: “Hét cái gì!
Mày bị điên đấy à! Cảnh cáo mày đừng có giở trò ra đấy!”
Tôi không dám nói thêm lời nào nữa, chỉ có thể chớp chớp mắt, dùng ánh mắt nói với lão quỷ mau chóng nói hết câu chuyện với tôi.
Vì lão quỷ đang ngồi lên trên tên cảnh sát, nhìn như thể tôi đang nói chuyện với tên cảnh sát vậy, thấy ánh mắt tên cảnh sat nhìn mình tôi lại vội vàng quay đi.
Lão quỷ nói: “Nghe theo lời cô tôi lén vào nhà họ Vương tìm hiểu tình hình, kết quả là nghe được bọn họ nói chuyện với cảnh sát đúng như cô dự đoán, tất cả đều là do cô làm.
Cái chết của tên ngốc họ Vương và ông thầy pháp sư đều là do cô hại. Bọn họ còn lấy ra một bức thư, trên đó có ghi lại tất cả quá trình giết người bằng chữ của cô, tôi nghe nói họ còn đưa cho cảnh sát một băng ghi âm, có động cơ giết người của cô, nhưng tôi không nghe rõ ghi âm những gì cũng không biết họ làm sao làm được ra nó. Cô Đồng, cô có lòng tốt về thăm bọn họ, nhưng bọn họ lại đang cố đẩy cô vào chảo lửa đó. Lão quỷ tôi cũng không phải người tốt gì, nhưng tôi cũng không thể chấp nhận được”
Tiếp đó toàn là những lời chửi rủa của lão quỷ, tôi cũng không buồn nghe nữa. Thực ra tôi cũng không quá phẩn nộ, bố mẹ tôi thu loại người gì tôi là người rõ nhất, họ đối xử với tôi như thế nào là chuyện của họ, chuyện tôi đi xem họ có bị thương hay không là lương tâm của tôi, nếu như tôi cũng không màng đến sống chết của họ thì có phải tôi cũng như bọn họ sao?
Chỉ là tôi đã đánh giá quá cao bọn họ, lúc trước còn xin tôi cứu họ, bây giờ lại có thể nỡ đẩy tôi vào chính cái hố bọn họ gây ra, haizz Đã đến đồn cảnh sát, một tên cảnh sát đi ra ngoài và lôi tôi theo, ba người cảnh sát đi theo tôi vào trong. Đây là lần đầu tiên tôi vào đồn cảnh sát, trong đó có không ít người qua lại, chẳng ai để ý đến tôi. Ba tên cảnh sát mở cửa ra và ném tôi vào trong đó Bố mẹ tôi và bố mẹ tên ngốc đều đang ở trong đó, vừa nhìn thấy tôi bước đến bố mẹ tôi bổ nhào xông đến chỗ tôi vừa túm vừa đánh, miệng thì không ngớt chửi rủa tôi. Tôi chỉ có thể né sang một bên vì hai tay tôi bây giờ đã không thể làm gì khác được, cứ như vậy mà chịu đựng.
“Đồ sao chối như mày sao không chết đi?
Còn dám đến đây!” Mẹ tôi thấy tôi tránh được nên trở lên hung dữ hơn, tôi không còn tránh né vào đâu được nữa mà bị mẹ tôi mấy cái bạt tai.
Tôi không biết sao bà ấy lại hận tôi như vậy, cái bạt tai đó cũng không biết rốt cuộc nguyên do từ đâu. Đầu tôi vẹo sang một bên, hai má tôi đau và nóng, trong lồng ngực dâng lên một mùi tanh nồng, không nhịn được miệng tôi liền phun ra máu.