Sỉ Mị chán nản: “Tôi thực sự không muốn nhìn các người khoe ân ái đâu.”
Sau khi kết thúc vòng một là thời gian tạm nghỉ, có các nghệ sĩ biểu diễn đặc biệt để biểu diên Chương trình.
Đường Khinh nói: “Đại soái, không biết có phải là cảm giác của bản thân tôi hay không, nhưng tôi luôn cảm thấy tuy răng tiến trình của đại hội đấu võ năm nay vân như cũ, nhưng có vẻ sôi nổi và vui vẻ hơn trước.”
“Tôi cũng thấy thế!” Đường Dịch lập tức nói theo: “Năm vừa rồi không có đại soái ở đây, tôi luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Hiện tại đã khác rồi, đại soái đã trở lại. Cảm giác người một nhà ở chung với nhau thật vui sướng biết bao nhiêu.”
Nghe lời của Đường Dịch, đám người Lãnh Mạch đồng loạt nhìn về phía tôi.
Người một nhà ở cùng nhau…
Hốc mắt tôi ẩm ướt. Có thể cùng ở cùng với bọn họ, tôi cũng cực kỳ vui vẻ.
“Vĩnh viên sẽ không xa nhau nữa” Tống Tử Thanh nói.
“Không thể đời đời kiếp kiếp, nhưng khoảng thời gian còn lại cũng đủ dài” Lãnh Mạch nói.
Đúng vậy, trong một trăm năm nay, những người trong tộc Dược Sư đã nghiên cứu chế tạo ra những loại thuốc khiến những người dị năng như tôi sống lâu như những người ở Minh Giới. Tôi không cần sử dụng thủy tỉnh ký ức để đầu thai chuyển thế một đời, khiến cho Lãnh Mạch phải chờ đợi một đời nữa Vòng thi đấu thứ hai bắt đầu.
Thể lệ của vòng thi đấu thứ hai là đấu đội, một đội đấu với một đội, cuối cùng chọn ra sáu đội, mười tám người từ mười lăm đội, tiến hành vòng thi đấu chung kết.
Lên sân khấu đầu tiên là đội thế giới con người do Tống Thiên Ngân dẫn đầu, chống lại đội Ma Giới do.
Lương Hiền của Hoạt Đầu Quỷ dân đầu.
Bên đội Tống Thiên Ngân có cô gái tóc dài và người đàn ông đeo thanh kiếm lớn sau lưng.
“Hôm nay Tống Thiên Ngân có một điều bất ngờ muốn cho em đó, em gái” Tống Tử Thanh nói với tôi.
“Ô? Bất ngờ? Bất ngờ gì?”
“Cứ xem tiếp sẽ biết” Tống Tử Thanh lấp lửng.
Tống Thiên Ngân sao…
Tôi nhìn vào đấu trường.
Đội viên hai bên đang giới thiệu lân nhau theo nghi thức cơ bản.
Tống Thiên Ngân giới thiệu tên đầu tiên, tiếp theo.
là Lương Hiền, và sau đó là cô gái đang được chú ý.
Cô ta hơi bước về phía trước, gương mặt cô gái sạch sẽ sắc bén, đưa tay về phía đối phương, nói: “Tôi tên là Mộc Nhan, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
“AI” Tôi đột ngột hét lên Mấy người Lãnh Mạch giật nảy mình, đều hỏi tôi: “Sao vậy?”
Tôi nửa quỳ xuống đất, ôm tim, không nhịn được mà phun một búng máu.
Mộ Tu?
Vừa rồi khi mới nghe thấy tên cô gái kia, linh hồn Mộ Tu xảy ra dao động mãnh liệt. Trong nháy mắt đó, thân thể của tôi không chịu được chấn động dữ dội như vậy mới khiến máu chảy ngược.
Lần này Lãnh Mạch và những người khác đã hoàn toàn sợ hãi, Lãnh Mạch kéo tôi vào trong vòng tay và hét lên với người hầu: “Đi tìm Hàn Vũi”
“Em không sao” Tôi giơ tay ngăn cản anh: “Anh đặt em xuống ghế đi, Lãnh Mạch!”
Lãnh Mạch thấy sắc mặt tôi tái nhợt, hốt hoảng đặt tôi ngồi lên ngai vàng của anh.
“Mộ Tu, có chuyện gì với anh vậy?” Tôi hỏi trong lòng. Đây là lân đầu tiên chuyện này xảy ra kể từ khi tôi biết Mộ Tu đến giờ. Cho dù lúc đó biết được Tống Lăng Phong là Tống Dật, cho dù biết được Tống Lăng Phong đã cưỡng hiếp cô gái tên là Nhan Nhi, anh ta cũng không dao động linh hồn lớn đến vậy.
Từ từ!
Nhan Nhi?
Mộc Nhan?
“Chẳng lẽ… Tôi kinh ngạc há hốc mồm.
“Mộ Tu, cô gái mà anh từng thích, có phải tên là..
Mộc Nhan?” Tôi hỏi.
Mộ Tu im lặng hồi lâu không lên tiếng.