Vợ Của Vua Địa Ngục -Chồng Ma Của Em

Chương 889




Tương tự, những người ở thế giới loài người cũng đầy tò mò về người của Minh Giới.

Đội do Tống Tử Thanh dấn đầu, đội ngũ Nhân Giới mặc áo ngắn quân dài màu xanh nhạt, có những ngôi sao được khäc trên áo, rất đơn giản nhưng không làm mất khí thế hùng hồn.

Tống Tử Thanh đi đầu. Anh ấy của kiếp này hầu như không thay đổi so với anh ấy của trăm năm trước.

Câu thơ “mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song” vấn là thi từ thích hợp nhất để hình dung về anh ấy.

Tống Thiên Ngân theo sát Tống Tử Thanh. Tống Thiên Ngân kiếp này chín chắn và yên tĩnh hơn trước rất nhiều.

Tiếp theo phía sau là một cô gái trẻ với mái tóc đen dài xõa sau lưng, ánh mắt chuyển qua trên người Lãnh Dục, nhìn thoáng qua Lãnh Dục một cái rồi lập tức quay lại.

Theo sau là một chàng trai với một thanh kiếm lớn trên lưng, đao một chiếc mũ sắt và mặt nạ, che hết toàn bộ khuôn mặt.

Sau lưng họ là hai người đàn ông và một cô gái. Cô gái ở giữa có mái tóc ngắn, trên ngón tay có một con bướm xinh đẹp, đôi cánh chập chờn. Hai người đàn ông có thân hình cao to, một trong hai người vừa giao lưu với khán giả xung quanh vừa liên tục trao đi những nụ hôn gió, cực kỳ không phù hợp với không khí của cả đoàn…

Ngoài Tống Tử Thanh, người dự thi của thế giới loài người chỉ có sáu người. Điều này đối lập hẳn với số lượng lớn tuyển thủ dự thi trong Ma Giới và Minh Giới.

Nhưng bọn họ không hề bị ảnh hưởng, đứng ở nơi họ nên đứng, đứng ở một góc giống như đại dương sâu thẳm yên tĩnh.

“Đây là đội của thế giới loài người à.. Tôi vô cùng ngưỡng mộ: “Không hổ là người được Tống Tử Thanh lựa chọn, tôi thực sự rất hứng thú.”

“Đại soái, cô có nhìn thấy cô gái tóc dài kia không?” Đường Khinh hỏi tôi.

Tôi gật đâu: “Thấy rồi, có chuyện gì vậy?”

“Lần trước cô ấy đứng vị trí thứ ba, có thể đi ÍP Vương Tử điện hạ. Minh Vương rất coi trọng cô ấy, Tư Pháp Các cũng đánh giá cao cô ấy. Bọn họ mời cô ấy ở lại Minh Giới để thành tài, nhưng lúc đó cô ấy đã chọn quay trở lại thế giới loài người. Bây giờ cô ấy lại tới nữa, thật sự là rất kỳ lạ”

“Ồ?” Tôi nhìn Lãnh Mạch: “Thật sao?”

“Cô gái này có một thể chất phân giải hiếm gặp.

Cơ thể của cô ấy có thể biến đổi thành bất cứ thứ gì cô ấy có thể tưởng tượng, hơn nữa còn sở hữu khả năng dịch chuyển vị trí và khu vực, rất lợi hại.” Lãnh Mạch trả lời tôi: “Chỉ là tâm trí của cô ấy dường như không đặt trên việc phải nổi bật hơn người khác, chính xác cô ấy đang nghĩ gì, không ai biết cả”

“Đúng vậy, thật sự rất kỳ quái” Đường Khinh lại nói: “Đại hội đấu võ là cuộc thi tuyển chọn nhân tài, nhưng mục đích của cô ấy không phải là chuyện này. Thật sự làm cho người ta phải nghỉ ngờ đấy.”

Là một cô gái có năng lực tương đương với Lãnh Dục…

Sau khi lực lượng ba bên xuất hiện trên sân khấu, người dân Chương trình nói: “Tiếp theo, tôi sẽ công bố nội quy của đại hội đấu võ này.”

Thể lệ của đại hội đấu võ rất đơn giản. Vòng đầu tiên là hỗn chiến, từ tám mươi người Minh Giới, năm mươi người Ma Giới và sáu người của Nhân Giới, chọn ra mười lăm đội để tiến vào vòng thứ hai. Mỗi đội ba người, tổng cộng bốn mươi lăm người Với số lượng người ít ỏi như vậy trong thế giới loài người, rất có thể họ sẽ bị loại hoàn toàn ngay từ vòng đầu tiên.

“Tống Tử Thanh sẽ cố gảng hết sức để bảo vệ một đội” Lãnh Mạch thản nhiên nói.

Tôi cười nói: “Đây là một cách làm sáng suốt. Thay vì chết ở vòng đầu tiên, tốt hơn là hợp lực lại và bảo vệ được một đội. Nhưng Ma Giới và Minh Giới sẽ không giống tị Hai giới Ma – Minh có quá nhiều người, ai cũng muốn được cấp trên đánh giá cao, lại muốn bộc lộ tài năng, tự nhiên sẽ không vì ai mà từ bỏ vị trí của mình.

“Kế tiếp, cuộc tranh tài đại hội đấu võ sắp bắt đầu, mời Diêm Vương đại nhân và Tống Chưởng Môn rời khỏi nơi đi thi đấu.”

Diêm Vương và Tống Tử Thanh rời khỏi đấu trường.

“Tiếp theo, tôi tuyên bố, tỷ thí, bắt đầu!”

Ngay sau tiếng “bắt đầu” của người dân Chương trình, đấu trường sôi sục lên ngay trong nháy mắt.

Người của ba giới Nhân – Ma – Minh lao vào trận hôn chiến.

Diêm Vương và Tống Tử Thanh đến chỗ ngồi xem của chúng tôi. Tống Tử Thanh chen vào chỗ Dạ Minh và ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Tống Tử Thanh” Tôi gọi anh ấy.

Anh ấy khế gật đầu: “Sau khi xong đại hội đấu võ thì theo anh về nhà, nếu không về cha mẹ sẽ gọi cảnh sát”

Khụ, quả thật tôi đã đi đủ lâu rồi: “Ừ, được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.