Vợ Của Vua Địa Ngục -Chồng Ma Của Em

Chương 867




“Anh cũng sẽ không để em lại rời đi đâu, chúng ta sẽ tìm được phương pháp kéo dài tuổi thọ, từ nay về sau, cho đến khi tuổi thọ của anh sắp hết thì anh sẽ không để em rời xa anh đâu!”

Cho dù có bao năm trôi qua, hay thậm chí là cả trăm năm, thì lúc ôm anh tim tôi vân đập nhanh như thế, mãi mãi cũng sẽ không đổi thay.

Tôi đã về rồi.

Quay về với nơi nên là thế giới của tôi.

“Đồ ngốc, em không vui vì tôi sao?” Giọng của Sỉ Mị vang lên bên cạnh tôi Tôi lập tức nghĩ đến chuyện này, nhảy ra khỏi lòng Lãnh Mạch, quay về phía Sỉ Mị: “Si Mị, anh tỉnh rồi!”

“Không được ôm người đàn ông khác!” Lãnh Mạch rống với tôi.

“Đúng thế, tôi đã tỉnh lại, tôi đã ngủ mấy chục năm sau đó cuối cùng tỉnh lại nhưng lại phát hiện em không ở đó, em không biết chứ, lúc đó tôi suýt nữa lại chết nữa: “Không được nói lung tung!” Tôi lấy tay chặn miệng anh ta lại.

Anh nói: “Sau đó tôi không chết, tôi đột nhiên lại nghĩ, em đã đầu thai, tôi đây không phải lại có thêm một cơ hội để cạnh tranh em? Ha ha hai”

Không nói được gì, tôi võ võ ngực anh ta: “Vậy anh bây giờ… Vấn ở thể tà thuật à?”

“Không phải, bây giờ tôi là người, nói đúng hơn là người Minh giới, có thọ mệnh giống với Lãnh Mạch đấy.

“Anh đang trù cho tôi với anh chết chung à” Lãnh Mạch ở phía sau vô cùng khó chịu nói.

“Không ngờ rằng anh lại biến thành người đấy!” Tôi vui vẻ vô cùng.

Sỉ Mi nói cái này là nhờ vào em trai anh ta, và cả Hồng Hồng nữa.

Đại khái là do Hồng Hồng đã gửi gắm tâm nguyện của cô lên người Si Mị, nên Si Mị mới sống lại thêm một lân nữa Hồng Hồng…

Xin cảm ơn.

“Sao mọi người nói nhiêu thế, con còn chưa đoàn tụ với mẹ mà?” Lãnh Dục bước tới.

Tôi nhìn về Lãnh Dục, tâm tình cảm thấy phức tạp, lúc tôi rời đi thăng nhóc chỉ có một tẹo mà thôi, mà bây giờ… lại thành người lớn rồi.

“Mẹ” Lúc tôi còn đang giật mình thì Lãnh Dục đã ôm tôi vào trong ngực: “Con và cha đã một mực tìm mẹ, khi trước mẹ có đầu thai hai lân nhưng đều không được, cơ thể mẹ khi ấy không được, không thể tiếp nhận được cầu thủy tinh ký ức, nên vân không thức tỉnh được, cho đến khi qua đời này, lại có thêm lực hấp dân của trăng tròn, bọn con cuối cùng cũng thức tỉnh mẹ được.”

“Xin lôi, đã để mọi người chờ trăm năm rồi” Một lần nữa tôi lại nghẹn ngào.

“Không sao đâu mẹ nhỏ, không phải là từ bây giờ mẹ đã về rồi sao?” Đồng Sênh nói.

Tôi dùng sức hít mũi vào: “Nói đúng lắm, bắt đầu từ bây giờ, mẹ đã vê rồi.”

“Mấy người đừng lo nói chuyện yêu đương thôi, làm chuyện chính tí được không?” Bông có giọng của Tống Tử Thanh truyên đến.

Tôi quay đầu lại nhìn, anh ấy và Tống Thiên Ngân đang ngôi trên mái nhà.

“Một năm trước Tống Tử Thanh và Tống Thiên Ngân cũng đã nhận được thủy tinh ký ức, đã khôi phục ký ức rồi” Lãnh Mạch nói.

Thảo nào gần đây tôi lại thấy hai bọn họ cứ là lạ thế nào.

Tống Tử Thanh và Tống Thiên Ngân nhanh chóng qua đây, Tống Tử Thanh nhìn tôi: “Nhóc con à, có muốn thử xem năng lực của em có gì mới lạ không?”

Tôi ngừng một hồi: “Đương nhiên rồi”

Anh ấy chỉ tay về phía trước: “Con lệ quỷ kia đã hại rất nhiều người rồi, đã tu luyện rất mạnh rồi, giao cho em đấy”

Ở phần đất trống dưới lầu, có một con lệ quỷ nữ đang dữ tợn nhìn bọn tôi.

“Mẹ, hay là để con xử lí cho.” Lãnh Dục nói “Không cân, để mẹ được rồi, luyện tay đã” Tôi ngăn thăng bé lại Lãnh Dục gỡ thanh kiếm sau lưng xuống: “Con nghĩ mẹ nên dùng thanh kiếm này để luyện một chút.”

Tháo miếng vải đen xuống, một siêu thần kiếm xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi năm lấy chuôi kiếm, cầm kiếm lên.

Siêu thân kiếm đang run rẩy trong tay tôi, tựa như: là đang vì tôi mà hưng phấn vậy.

“Chỉ với một người phụ nữ như thế mà muốn đối phó với tôi ư? Đúng là muốn chết!” Con lệ quỷ ra oai với tôi.

“Ngu ngốc, mày cũng chẳng biết bà ấy là ai” Đồng Sênh hừ lạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.