Vợ Của Vua Địa Ngục -Chồng Ma Của Em

Chương 860




Tôi rãnh rỗi không có việc gì làm thì tìm bọn Lưu Nguyệt đánh mạt chược, tính khí của Thanh Long và Chu Tước thật sự rất tệ, cứ đánh mạt chược là cãi nhau, mỗi lần họ cãi nhau là Bạch Hổ lại đánh bọn họ, sau đó thì biến thành cuộc hỗn chiếc của các thần thú, quậy tưng bừng.

Thời gian trôi qua rất vui vẻ nhưng cũng rất nhanh.

Sau một năm.

Sức khỏe của tôi đã trở nên rất tệ, tự tôi biết rõ, tôi căn bản không xuống giường nổi Một ngày nọ, Lãnh Mạch ra ngoài lấy nước chuẩn bị lau người cho tôi.

Tôi nhân lúc không có anh, chống gậy, bò dậy khỏi giường. Tôi ngồi bên bàn, tay run rẩy cầm bút lên.

Lãnh Mạch.

Em sắp phải đi đầu thai rồi.

Nhất định, nhất định không được quên em.

Nhất định, nhất định phải nhớ đến tìm em.

Nhất định, nhất định phải tìm được em, giúp em hồi phục được ký ức của kiếp này.

Nhất định!

Kiếp sau chúng ta sẽ lại cùng nhau đi chơi khắp thế giới.

o(n_n)o Lãnh Mạch.

Khi tôi viết xong nét cuối cùng trong tên của Lãnh Mạch, bút đã rơi ra khỏi tay tôi, tôi ngã xuống bàn và nhắm mắt lại.

Năm năm tuổi thọ đã hết, tôi đã rời xa thế giới này.

Tôi tên là Tống Đồng, năm nay mười chín tuổi.

Tôi sinh ra trong một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, cha mẹ đều rất cưng chiều tôi, tôi có một anh trai và một em trai, quan hệ giữa chúng tôi đều vô cùng tốt.

Anh trai tôi tên Tống Tử Thanh, hai mươi lăm tuổi, vô cùng đẹp trai, nhưng anh ấy lại là một con hổ mặt cười, đặc biệt giỏi ngụy trang. Trước mặt người ngoài thì cười cười nói nói, dáng vẻ vô âu vô lo nhưng trên thực tế thì lại là một người có rất nhiều tâm tư. Ở đăng sau, anh ấy là một con người vừa hung dữ lại vừa bá đạo, thường xuyên ăn hiếp tôi, nhưng nhìn chung thì anh ấy đối xử với tôi cũng rất tốt.

Tên của tôi cũng là do anh ấy đặt, tôi từng hỏi anh ấy tại sao lại đặt cho tôi cái tên như thế, ánh mắt anh ấy liên thoáng ra vẻ khác thường rồi nói vì tôi có duyên với chữ “Đồng”.

Em trai tôi tên là Tống Thiên Ngân, chỉ nhỏ hơn tôi hai tuổi. Mặc dù cậu ta cũng đẹp trai nhưng tính cách của cậu ta rất lãnh đạm, ít nói, thậm chí lúc còn nhỏ cha mẹ tôi còn đưa cậu ta đi khám bác sĩ tâm lý nữa.

Cậu ta cơ bản không nói chuyện, cũng không có bạn bè, luôn quen với việc ở một mình. Cậu ta chỉ có thể bộc bạch đôi chút tâm sự với tôi mà thôi, nhưng gần đây cậu ta rất kỳ lạ, cứ hỏi tôi có tin chuyện kiếp trước và kiếp này không.

Kiếp trước, kiếp này?

Chuyện kiếp trước, kiếp này là chuyện chỉ có ở trong phim, tôi chỉ tin tôi đang sống trong hiện tại Nhưng gân đây, tôi lại gặp phải rất nhiêu chuyện kỳ lạ Tôi đã mơ cùng một giấc mơ trong một tuần liên tục.

Một người đàn ông mặc áo sơ mi trăng, khoác áo khoác da màu đen đắt tiên cứ gọi tôi trong giấc mơ.

Dáng người anh cao ráo, ánh mät xa xăm, khuôn mặt thanh thoát, ngũ quan đẹp còn hơn cả minh tinh. Xung quanh cơ thể anh toát ra một khí thế rất mãnh liệt, anh cứ vây tay với tôi, cứ gọi tôi mãi, miệng anh cứ nói mãi gì mà “Thời gian sắp đến rồi, chúng ta sắp sửa được gặp lại nhau rí ất kỳ quái.

Tôi muốn hỏi anh là ai nhưng môi lần đến lúc đó thì tôi lại tỉnh giấc.

Mặc dù tôi vẫn chưa yêu ai nhưng ở độ tuổi này của tôi, mơ mấy giấc mộng xuân, gặp một anh đẹp trai thì cũng không phải chuyện gì quá to tát, vấn đề mấu chốt là chỉ cân nhắm mắt lại thì tôi sẽ có thể mơ thấy anh chàng đẹp trai đó, cùng một cảnh tượng, chuyện này cũng khó tránh khiến người ta thấy buồn bực nhỉ?

Điện thoại vang lên, tôi băt máy.

“Tiểu Đồng!” Là cô bạn thân Tiểu Mỹ của tôi: “Cậu biết không? Đại học A lại có người chết nữa rồi!”

“Lại có người chết sao?” Tôi kinh ngạc.

Đại học A là trường đại học mà tôi và Tiểu Mỹ đang theo học, chỉ trong một tháng nay mà đã có đến tám người chết rồi, hơn nữa, đều chết rất tàn nhân và đáng sợ. Cha của Tiểu Mỹ là cảnh sát hình sự, tôi nghe Tiểu Mỹ nói mấy người đó đều chết trong buồng vệ sinh trong nhà vệ sinh kín. Cha của Tiểu Mỹ nói mấy người đó đều chết vì tim đột ngột ngừng đập, chuyện này chỉ có một khả năng đó là bọn họ đã bị dọa chết.

“Hôm nay ký túc xá chỉ có một mình mình, cậu qua với mình đi” Tiểu Mỹ run rẩy nói Nhà tôi cách trường đại học A không xa lãm, vì vậy tôi không ở lại trường, tôi suy nghĩ một lúc rồi đồng ý: “Được, cậu đợi mình, mình qua đó ngay”

Tôi không thu dọn đồ đạc gì nhiều, chỉ mang một cái ba lô nhỏ rồi ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.